Chương 21

Tuyết Vy được Khắc Hạo đưa về nhà. Bế lên phòng trước đây cô ngủ. Đặt ngay ngắn xuống giường.

Khắc Hạo đi lấy hộp y tế mang lên. Lấy một ít nước muối thấm vào bông gòn, cầm tay cô lên. Anh nhẹ nhàng khử trùng vết thương trong lòng bàn tay.

Dùng một miếng băng cá nhân dán lại. Tiếp đến cổ chân, Khắc Hạo nhìn thấy chỗ bầm tím, anh dùng ít dầu thoa vào chân cô.

Khắc Hạo thu dọn. Anh nhìn lại gương mặt của Tuyết Vy. Thấy hơi nhem nhuốc. Đi lấy một cái khăn sạch nhúng nước ấm vắt khô.

Cử chỉ ôn nhu lau mặt cho cô. Khăn còn độ ấm ấm chạm vào mặt, Tuyết Vy nhíu mày, run run mi mắt, thức dậy.

Đập thẳng vào mắt là gương mặt của Khắc Hạo. Lật đật ngồi bật dậy.

Kết quả trán cô cụng phải trán anh.

Đau đến chảy nước mắt.

Khắc Hạo quá chú tâm nên lúc cô thức anh không biết. Lúc cụng trán nhau anh đau chẳng kém.

" Anh..anh..đang làm gì tôi "

" Giúp cô lau mặt. Chứ cô nghĩ tôi có thể làm gì "

Anh trả lời, tay xoa xoa trán. Đúng thật là hôm nay anh bị thương khắp nơi. Đều là cô ban cho.

" Sao anh đem tôi về đây. Tôi không muốn ở đây "

Tuyết Vy vừa tỉnh là biết mình ở đâu. Cô vội vàng muốn xuống giường lại bị anh cản lại.

Đẩy cô ngã xuống, Khắc Hạo nằm đè lên trên, hai tay anh kìm chặt tay cô trên đỉnh đầu. Ánh mắt anh đầy tia cợt nhả khi nhìn cô.

" Cô mà đi, tôi sẽ 'ăn' cô sạch sẽ "

Tuyết Vy lần này sợ thật. Lần trước đã ngu, lần này rút kinh nghiệm.

Nghiêng mặt qua chỗ khác. Cô hạ thấp giọng.

" Tôi sẽ không đi nữa. Anh mau đứng lên "

Khắc Hạo cười nham hiểm, cúi xuống cắn vào cần cổ trắng noãn của Tuyết Vy.

" Đây là tôi trả lại cô "

Anh hài lòng nhìn gương mặt ngạc nhiên của ai kia. Buông tay cô ngồi dậy.

Anh vừa buông, Tuyết Vy kéo chăn trùm kín người. Co ro bên trong chăn khóc thút thít.

Khắc Hạo anh ta khi dễ cô.

Đã cưỡng hôn thì không nói rồi, còn cắn lên cổ. Bảo làm sao sau này cô dám lấy chồng đây.

Nghe tiếng thút thít trong chăn, anh không ngờ bản thân làm cô khóc.

Ghị chăn quăng ra, anh hỏi.

" Sao khóc? "

" Anh cắn tôi đau. Sau này lỡ lưu lại sẹo, tôi làm sao lấy chồng "

Tuyết Vy tức tửi lên tiếng ai oán. Cho rằng cô cắn anh trong lúc tức giận là sai. Nhưng anh cũng không vì thế mà cắn ngược lại cô.

" Không ai lấy cô thì tôi lấy "

Khắc Hạo buông ra lời nói chắc nịch. Lau hết nước mắt trên mặt cô, anh khuyên bảo.

" Đi tắm đi, đừng mít ướt nữa "

~~~~~~~~~

Bây giờ đã là 7h tối.

Tuyết Nhi còn mệt nên sau khi tắm xong thì ngủ tiếp, Phong Lãnh nằm kế bên. Gối ngăn cách ở giữa. Phong Lãnh ghét bỏ lấy gối ném ra xa. Anh dang tay làm gối, kéo Tuyết Nhi nằm lên tay mình.

Tay kia ôm chặt eo cô. Phong Lãnh ngắm gương mặt cô ở cự li gần. Tim đập rộn ràng, mặt đỏ lên.

" Ưm…ưmm…"

Tuyết Nhi vặn vẹo thân thể. Anh biết cô sẽ tỉnh nên vờ nhắm mắt.

Cô dụi mắt mở ra. Gương mặt phóng đại của anh gần cô trong gang tấc. Không tự chủ mà vươn tay chạm lên lông mày, mắt, mũi, miệng của anh.

Bàn tay mềm mại chạm lên, Phong Lãnh cả người như có dòng điện xẹt qua. Anh thình lình mở mắt, bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm.

" Ơ..hơ..anh không ngủ à "

Tuyết Nhi bị bắt quả tang xấu hổ lắp bắp.

" Đang quyến rũ tôi ? "

Phong Lãnh thấp giọng. Cặp mắt sắc bén xoáy sâu vào mắt Tuyết Nhi.

" Không có "

Cô chối bỏ. Thụt lùi ra sau. Anh nhanh hơn bắt lấy vòng eo con kiến của cô kéo lại.

Theo đà quán tính mặt cô đập vào bờ ngực săn chắc của anh. Cô kinh hãi chống tay đẩy anh.

" Phong Lãnh, anh…"

" Sao? "

Anh trêu đùa, bàn tay siết chặt lấy eo cô. Trở người một cái, Phong Lãnh chính thức áp trụ Tuyết Nhi dưới thân.

" Anh xuống ngay "

Cô la lên. Mặt càng lúc càng đỏ như người say rượu. Trong mắt toàn là tia xấu hổ không dám nhìn lên.

" Là ai khơi dậy lửa nóng trong tôi? "

Phong Lãnh cúi đầu phả hơi thở vào tai cô. Nhồn nhột khiến cho cô rụt cổ lại như rùa. Chống tay lên vòm ngực đẩy anh, cô mấp máy môi.

" Tôi không có khơi dậy anh thật mà. Tôi chỉ sờ thử mắt, mũi, miệng thôi "

" Như vậy còn nói không khơi dậy. Tính sao đây? "

Phong Lãnh ác ý hơn. Khóe môi nhếch lên nụ cười đểu.

" Anh đi tắm đi "

Tuyết Nhi thật thà. Lửa nóng trong người bị khơi dậy thì đi tắm để dập xuống.

Phong Lãnh xảo quyệt. Hai tay đan vào tay cô áp chặt xuống giường. Chân anh kìm chặt chân cô không cho cô vùng vẫy.

" Không muốn tắm "

Anh từ từ cúi người xuống, Tuyết Nhi sợ tới nỗi nhắm tịt mắt, bặm chặt môi, nghiêng đầu một bên.

Phong Lãnh nghiêng đầu qua theo hướng của cô, áp môi mình xuống môi cô.

Tuyết Nhi sững sờ mở mắt, ưʍ..ưʍ..ưm trong miệng, tay và chân vùng vẫy, anh lại kìm chặt hơn.

Thật đau nhói.

Anh hôn, cô không chịu hé môi. Anh liền cắn, vì đau Tuyết Nhi há miệng, thừa cơ anh đưa lưỡi tiến sâu vào.

Tuyết Nhi lúc đầu cự tuyệt, lúc sau lại bị anh dẫn dắt đáp trả lại nụ hôn.

Cốc…cốc..cốc

" Thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị xong "

Tiếng quản gia bên ngoài vọng vào. Phong Lãnh bị phiền, không vui mà nhả môi cô ra.

" Biết rồi, tí tôi xuống "

Tuyết Nhi yên lặng nằm im, hít từng ngụm không khí để thở. Cô tưởng mình ngộp chết trong nụ hôn đó rồi chứ.

" Tôi tạm tha cho em, lần này chỉ là hôn môi. Lần sau tái phạm tôi đem em ăn sạch sẽ "

Phong Lãnh xưng em với Tuyết Nhi từ lúc cả hai đi công tác nên cô cũng không bất ngờ gì. Răm rắp gật đầu như gà mổ thóc.

" Tôi biết rồi. Sau này tôi sẽ không ngu thế nữa. Anh ngồi dậy đi. Chúng ta xuống dùng bữa tối "

Tuyết Nhi rút kinh nghiệm, không ngu dại mà chạm vào anh.

" Ừ…em xuống trước, tôi đi tắm "

Nói rồi Phong Lãnh lấy đồ đi tắm. Tuyết Nhi ậm ừ nghe theo, mở cửa xuống nhà.