Chương 22

Cuộc sống cứ thế êm ả trôi qua từng ngày, Tuyết Nhi bồi đắp tình cảm với Phong Lãnh nhiều hơn.

Cô nhận ra vị trí trong tim cô hoàn toàn bị anh chiếm trọn mất.

Còn Phong Lãnh lúc nào cũng tìm cách trêu chọc cô. Hệt như con nít. Và dường như anh cười nhiều hơn trước.

Gương mặt tràn đầy niềm vui, chẳng còn u ám, tối đen khiến ai nhìn tuyệt nhiên phải sợ nữa.

Cả hai người luôn xưng với nhau anh em ngọt sớt.

Mấy người hầu trong nhà nghe cũng chỉ cười trừ. Bọn họ đặc biệt ghen tị đấy.

Nhìn thiếu gia đối tốt với người mình yêu như nâng hoa nâng trứng. Còn nhìn lại người yêu hay chồng của bản thân.

Ôi thôi cạn lời để diễn tả.

~~~~~~~~~~~

Bầu trời lúc này đã rủ xuống một màn đêm u tối.

Tuyết Nhi ở nhà cùng Phong Lãnh chuẩn bị tới nhà Khắc Hạo. Vì hôm nay là ngày tổ chức tiệc họp mặt của bốn người thiếu gia bọn họ.

Cô ăn mặc không quá cầu kì. Cái đầm màu hồng cổ yếm, eo có điểm nhấn. Phía dưới váy may dài tận gối, có một lớp vải voan hồng mỏng bên ngoài.

Tóc chia hai bên. Mỗi bên lấy một ít thắt đuôi tôm thành nửa vòng trái tim rồi buộc lại với nhau tạo ra một trái tim hoàn chỉnh. Cố định ngay chỗ dây chun buộc tóc là một chiếc nơ màu trắng nhỏ rất xinh.

Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng bằng tông màu hồng. Đôi giày cao gót cao hai phân vừa vặn đôi chân. Tuyết Nhi không sợ bị té hay tuột giày. Cô mang thêm một cái túi xách nhỏ màu trắng trên vai.

Phong Lãnh mặc quần kaki đen, áo sơ mi trắng. Mang đôi giày da.Gương mặt góc cạnh hớp hồn phái nữ của anh làm Tuyết Nhi nhìn không chớp mắt.

" Tuyết Nhi, em cần gì nhìn anh đến ngây ngốc luôn vậy? "

Phong Lãnh lại chỗ Tuyết Nhi ngồi ở phòng khách nhìn anh chằm chằm. Bẹo má cô thật đau thì thầm.

" Em mà thèm ngắm anh "

" Thật không? "

Phong Lãnh biếи ŧɦái cắn vành tai mẫn cảm của cô. Tuyết Nhi rùng mình, liếc xéo anh.

" Anh biếи ŧɦái lắm rồi nha! "

" Anh mà biếи ŧɦái chắc em đã nằm trên thớt lâu rồi. Chứ ở đó mà nói "

Phong Lãnh cười nhếch mép. Nụ cười nguy hiểm ghê gớm. Cô hai tay che ngực lùi ra.

" Không chọc em nữa. 7h tối rồi, không còn sớm, chúng ta mau đi thôi "

Anh đứng lên, kéo cô đứng theo. Cử chỉ thân mật ôm eo ra xe.

~~~~~~~~~~~~~~

Nhà Khắc Hạo, Đình Vũ, Dương Tiệp đã tới đầy đủ. Chỉ thiếu mỗi Phong Lãnh, Tuyết Nhi.

Đèn ngoài sân sáng trưng. Cả đám thì đang ngồi nhóm lửa tổ chức tiệc nướng cùng mấy chục lon bia.

Tuyết Vy tham gia phụ giúp. Cô trải một tấm bạc thật to ra sân. Gom mấy hộp thịt và củ hành, đậu bắp, cà chua bi,…đã ốp sẵn gia vị. Cầm mấy xiên que đặt lại một chỗ. Cô đeo bao tay ngồi xiên từng xiên một sắp ra đĩa.

Tâm trạng cô đặc biệt vui nha! Vì được gặp lại chị và được ăn xiên que mà cô thích.

" Hai cái người kia đợi xong rồi chắc tới quá "

Dương Tiệp, Đình Vũ đã nhóm xong lửa, nhăn nhó đồng thanh nói.

Lời vừa dứt, một tiếng " kít " kéo dài dừng trước cổng.

" Linh ghê. Vừa nhắc là tới "

Dương Tiệp nhếch môi, phủi mông đứng dậy đi mở cổng.

Phong Lãnh xuống xe ôm eo Tuyết Nhi tiến vào bên trong. Tuyết Vy vừa hay xiên xong, thấy Tuyết Nhi cô vội bỏ bao tay.

Bay tới như một vị thần, nhào vào lòng Tuyết Nhi.

" Nhớ chị quá đi "

Phong Lãnh nhíu mày, anh kéo Tuyết Nhi về vòng tay mình. Dang tay tách Tuyết Vy ra chỗ khác.

" Anh làm gì vậy? "

Tuyết Vy đang ôm thắm thiết bị đẩy ra, có chút không vui. Nhìn Phong Lãnh tràn ngập tia lửa.

" Không cho ôm Tuyết Nhi quá lâu "

Mới mở miệng đã khiến ba người bọn Khắc Hạo bĩu môi khinh thường.

" Ờ…không ôm thì không ôm. Chúng ta bắt đầu khai tiệc thôi "

Tuyết Vy húng hắng bỏ đi lại tấm bạc ngồi xuống. Bọn họ bắt đầu nhập tiệc.

Dương Tiệp, Đình Vũ khui mỗi người một lon bia. Đưa cho Phong Lãnh nhưng anh từ chối uống.

" Tôi còn phải lái xe "

" Đưa tôi "

Tuyết Vy nhai miếng thịt trong miệng. Chồm người giật lấy lon bia. Ngửa cổ tu ừng ực.

Cô đang bực vì chuyện Phong Lãnh. Mặc kệ sự ngăn cản của chị và mọi người. Một hơi nốc sạch lon bia.

Mặt bắt đầu đỏ ửng. Lấy một xiên đang trên bếp nướng vừa chín, Tuyết Vy ăn một cách tự nhiên. Lấy một lon bia, tự bật nắp, lại uống tiếp.

Khắc Hạo ngồi kế bên giật lon bia của cô.

" Không được uống nữa "

" Trả đây. Tôi muốn uống…"

Tuyết Vy đòi giật lại, nhưng bất thành. Chù ụ ngồi ăn xiên liên tục.

Và rồi thấy cô ngồi yên như vậy. Thôi để ý nữa, bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện về vấn đề giữa Tuyết Nhi và Phong Lãnh.

Tuyết Nhi vui vẻ trả lời khi có ai trong số họ hỏi mình. Dĩ nhiên Tuyết Vy tự cảm thấy bản thân thừa thãi.

Cô rất dễ xúc động, dễ bị tổn thương. Nhìn chị bên anh ta mà quên đi em gái. Cảm giác giống như bị ruồng bỏ trỗi dậy.

Lẳng lặng rơi nước mắt. Cô cũng không thể trách chị. Chị đã tìm được nửa đời sau của mình, tuyệt đối sẽ bớt quan tâm đi cô.

Nhưng dù biết Tuyết Vy vẫn không cam tâm. Trong lòng cô vẫn không muốn chị rời xa mình.

Càng nghĩ càng buồn, Tuyết Vy cầm một nắm xiên trên tay. Ăn như hổ đói vồ mồi. Canh lúc không ai để ý, chôm năm sáu lon bia bật nắp, len lén uống sạch.

" Phong Lãnh, cậu định khi nào cùng Tuyết Nhi tổ chức đám cưới "

Đình Diệp hớp một ngụm bia, nhàn nhạt hỏi.

" Khi nào chúng tôi hiểu nhau hơn và chấp nhận kết hôn cùng nhau thì lúc đó các cậu sẽ có thiệp đỏ "

Phong Lãnh cười hạnh phúc nói. Tuyết Nhi bên cạnh ngượng ngùng đỏ mặt nép sát vào anh.

" Tuyết Nhi, ăn thêm đi "

Khắc Hạo nướng thêm vài xiên đưa cho Tuyết Nhi. Cô gật đầu nhận lấy, ăn rất ngon miệng.

" Tuyết Nhi, nếu Phong Lãnh sau này bắt nạt em thì hãy nói với bọn anh "

Đình Vũ cười nham nhở nói. Phong Lãnh nghe thấy tiện tay lấy lon bia rỗng chọi Đình Vũ, lườm lườm.

" Tôi không bắt nạt Tuyết Nhi nên các cậu không cần bận tâm. Nhất là cậu đó tên Đình Vũ chuyên gia thả thính nhưng chẳng ai dính "

" Hahaha…"

Một tràng cười vào mặt ai kia. Đình Vũ nhục mặt liếc liếc, bị cả đám lườm lại. Liền quay mặt sang hướng khác uống bia.

" Ờ…mà nãy giờ sao không nghe thấy tiếng của Tuyết Vy "

Tuyết Nhi thắc mắc lên tiếng. Thường thì em cô nói nhiều lắm mà. Sao nãy giờ im re vậy.

Cả đám mới chợt để ý, mấy cặp mắt lia qua lia lại tìm kiếm bóng dáng Tuyết Vy.

" Cô ta đi đâu rồi? "

Phong Lãnh nhìn mọi góc sân đều không thấy. Anh cau mày nói.

" Thôi, trễ rồi. Cậu đưa Tuyết Nhi về đi. Còn Dương Tiệp, Đình Vũ lên phòng mà tôi cho người sắp xếp các cậu ngủ đi. Tuyết Vy tôi sẽ đi tìm "

Khắc Hạo lạnh lùng đưa ra đề nghị. Tuyết Nhi hơi chần chừ một lúc lâu rồi cũng gật đầu.

" Vậy Tuyết Vy trông cậy vào anh "