Chương 20

Cho dù Tuyết Vy kêu Khắc Hạo bỏ mình xuống hơn cả chục lần thì anh vẫn xem như không nghe gì.

Liếc cô một cái, anh lạnh giọng uy hϊếp.

" Câm miệng đi. Cô còn nói tôi liền hôn cô "

" Khắc Hạo, bỏ tôi xuống. Tôi…"

Khắc Hạo cúi xuống hôn lên môi Tuyết Vy một cách dễ dàng. Chẳng có gì trở ngại vì từ lúc cô bị bế lên thì cô đã lấy mũ lưỡi trai của anh ném xuống đất.

Bị cưỡng hôn bất ngờ, Tuyết Vy đấm anh bình bịch. Miệng phát ra tiếng ưʍ..ưʍ..nói không được.

Khắc Hạo một lúc sau mới rời môi cô. Anh liếʍ môi khıêυ khí©h nhìn Tuyết Vy.

Cô còn dám nói, anh còn dám hôn.

" Tên khốn, anh… "

Tiếp tục bị cưỡng hôn. Lần này Tuyết Vy bật khóc, hai tay không ngừng vung loạn xạ.

Khắc Hạo cảm nhận được giọt nước mắt trên mặt cô, dừng lại. Lạnh nhạt nói.

" Là cô chuốc lấy "

Hức…hức…hức…

Tuyết Vy bặm chặt môi khóc lóc. Ánh mắt long lanh trong suốt nhìn anh đầy tức giận. Móng tay báu chặt ở sau lưng anh không buông.

Tuy ở bên ngoài một lớp áo nhưng không ngăn được móng tay cô xuyên qua lớp áo găm mạnh vào da thịt anh.

Khắc Hạo nghiến răng, sắc mặt thâm trầm nhìn Tuyết Vy.

" Cô có thôi báu tôi không? "

Tuyết Vy buông tay, hai tay ôm chặt cổ Khắc Hạo, rướn cổ lên. Há miệng cắn phập vào cổ anh.

Hành động cô quá nhanh, anh không kịp nhìn thấy. Nhíu mày vì đau, cô lúc này cũng chưa nhả răng ra.

Mãi một phút sau mới chịu nhả, cổ anh hằn lên dấu răng. Còn chảy một ít máu.

" Tuyết Vy, cô là chó sao? "

Khắc Hạo đang bế cô nên đưa tay sờ lên cổ không được. Đành nhìn cô mà mắng.

Tuyết Vy không trả lời. Nụ hôn đầu của cô bị tên này cướp mất, cô có nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Khốn kiếp thật.

" Tôi đang hỏi cô là chó sao? "

Khắc Hạo mở miệng lặp lại lần nữa.

Tuyết Vy trừng mắt nhìn. Bắt cô câm, lúc nãy vì ngu không câm. Giờ thì cô không cần câm nữa vậy cô mắng.

" Cɧó ©áϊ dòng họ Bông Tuyết nhà anh. Nhanh nhanh thả tôi xuống. Tôi bực lắm rồi. Anh ngon mà không thả thì đừng trách tôi hổ báo "

" Không thả. Cô làm gì được tôi "

Tuyết Vy nghiến răng ken két. Là Khắc Hạo anh lì lợm thì đừng bảo sao Tuyết Vy này không nể tình trước đây mà cho hai má anh thành bánh bao.

Hai tay Tuyết Vy đặt lên má Khắc Hạo hung hăng nhéo mạnh.

Khắc Hạo lần này đau còn hơn khi nãy. Đang bế cô cũng phải buông ra theo phản xạ tự nhiên.

Hai tay ôm lấy hai má.

Cô tiếp đất một cách tự do. Vì té hơi mạnh nên ngất xỉu lập tức.

Khắc Hạo thấy mình lỡ tay. Nhanh chóng nhặt cái mũ lưỡi trai đội lên. Ôm cô ngồi dậy. Lấy điện thoại gọi tài xế đến đón.

~~~~~~~~~~~

Phong Lãnh đã hoàn thành xong chuyến đi công tác. Anh và Tuyết Nhi đang ở trên máy bay trở về.

Tuyết Nhi ngồi cạnh anh mệt mỏi ngủ gục. Mấy ngày đi công tác, anh đều bỏ cô ở lại khách sạn một mình. Còn anh thì đi bàn hợp đồng với đối tác.

Một nơi xa lạ, không thông thạo ngôn ngữ nên Tuyết Nhi luôn trong phòng. Bữa ăn cũng nhịn, chờ anh trở về. Cô mới được dùng bữa cùng anh.

Đưa tay vén tóc cô, Phong Lãnh thấy thật áy náy.

Bắt cô đi theo lại không cho cô ăn đủ bữa. Cô gầy đi nhiều rồi.

Gương mặt nhợt nhạt hẳn. Mắt còn có quầng thâm.

~~~~~

Ngồi 3 tiếng đồng hồ trên máy bay. Cuối cùng Phong Lãnh và Tuyết Nhi đã về tới sân bay.

Phong Lãnh gọi tài xế đến đón.

Đợi cỡ nửa tiếng, tài xế lái xe đến. Giúp Phong Lãnh bỏ vali vào cốp xe.

Anh và cô ngồi vào ghế phụ. Tài xế không dám trễ nãi nhanh vòng qua cốp xe đi đến mở cửa ngồi vào ghế lái.

Trên xe, Tuyết Nhi vẫn còn buồn ngủ nên cô gật gà gật gù.

Phong Lãnh để ý, ngồi xích lại. Cho cô gục lên vai mình mà yên tâm ngủ.

Chiếc xe lăn bánh chạy trên đường. Tầm 20' đã dừng tại biệt thự nhà anh.

Tuyết Nhi còn đang ngủ say, anh không nỡ đánh thức. Mở cửa xe bế cô ra, căn dặn tài xế.

" Đem vali của tôi để ở phòng khách "

Phong Lãnh chờ cho quản gia mở cổng ra. Anh bế cô đi thẳng vào nhà. Cởi giầy thay dép lê, đem cô lên phòng.

Đặt Tuyết Nhi xuống giường, Phong Lãnh cúi người tháo giầy ra cho cô. Cẩn thận từng li từng tí kéo chăn đắp lên.

Anh nhìn cô mỉm cười nhẹ. Đi lại tủ mở lấy quần áo ở nhà đi vào phòng tắm.

Tiếng nước từ phòng tắm phát ra làm Tuyết Nhi tỉnh giấc.

Mở mắt ra nhìn thấy mình đang ở trong căn phòng quen thuộc. Tuyết Nhi bắt đầu nhớ lại.

Chợt cô thốt lên.

" Mình ngủ quên. Là anh ấy bế mình lên sao? "

Cửa phòng tắm lúc này mở ra. Phong Lãnh cầm khăn lau khô tóc đi lại phía cô.

" Tỉnh rồi đợi chút nữa hẳn tắm "

Tuyết Nhi gật gật nghe lời. Ngồi nhìn anh đang chăm chú lau tóc không chớp mắt.

" Nhìn tôi dữ vậy? "

Phong Lãnh lên tiếng, cô giật mình thu hồi tầm mắt. Cúi đầu lí nhí.

" Đâu có "

" Còn nói không có. Mau qua đây giúp tôi lau khô tóc "

Phong Lãnh ngồi xuống giường, đưa cái khăn cho Tuyết Nhi. Cô chậm rì rì bỏ cái chăn ra khỏi người, quỳ gối lên.

Nhích lại chỗ anh. Lấy cái khăn chùm lên tóc anh vò vò.