Chương 38: NT2

NGOẠI TRUYỆN 2

Sau khi hôn lễ kết thúc, vợ chồng tôi không về nhà bố mẹ mà đón đêm tân hôn ở chính căn nhà trước đây từng sống. Đây là lần thứ hai quay trở về sau những tháng ngày rời đi trước đó, nhưng là lần đầu tiên đặt chân vào lại căn phòng ngủ. Mọi thứ trong phòng vẫn được sắp xếp giống hệt như ngày tôi còn sống chung với anh, chỉ khác hôm nay dưới sàn nhà có bóng bay, có hoa hồng và cả ga giường đã được thay đổi để hợp với không gian của phòng tân hôn.

Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, mọi sự tập trung của tôi đều dồn đến kệ tủ trưng bày. Ở đây có rất nhiều bức tranh được đóng vào khung ảnh cẩn thận bày biện rất đẹp mắt. Nhận ra đó là những bức vẽ của tôi khi sống ở bên ngoài, tôi đi đến cầm lấy một khung ảnh giơ lên hỏi Đăng:

- Sao anh có những bức tranh này?

- Anh mua, em bán cho anh mà.

- Em bán cho anh hồi nào chứ?

- Thì cái hồi em mới bắt đầu vẽ tranh đó. Lúc trước em chẳng bảo nếu em bán tác phẩm của mình thì anh phải là người ủng hộ em đầu tiên còn gì.

Đăng đi đến bên tôi, ôm tôi từ phía sau, tay cầm khung ảnh nói:

- Đã hứa với vợ thì sao nuốt lời cho được.

- Anh lừa em hả? Em chẳng bán cho ai có địa chỉ giao về khu này cả.

- Anh đặt hàng giao về nhà trợ lý, sau đó thì Thành mang đưa lại cho anh. Đã không dám để em biết thì sao anh đặt giao về khu nhà mình được.

Tôi tách vòng tay Đăng ra, quay lại nhìn anh dò xét. Thấy trên môi anh là một nụ cười tự tin, cùng ánh mắt khẳng định, lúc này tôi mới ngầm tin lời anh. Không nghĩ trong thời gian xa nhau, Đăng vẫn biết tôi làm gì, còn âm thầm đặt hàng của tôi, tự nhiên bao nhiêu tủi hờn vừa qua cũng vì hành động này của anh mà xúy xóa đi chút ít.

Đăng cười cười bảo:

- Anh mua rất nhiều nhé, không xót một cái nào của em đâu. Nhưng anh thấy mấy bức này là đẹp nhất, lại có ý nghĩa nhất nên anh trưng bày ở đây, còn lại anh cài vào cuốn album riêng rồi.

- Em đâu mượn anh mua. Anh tính lấy lòng em để chuộc tội chứ gì?

- Không.

Tôi bĩu môi nhìn anh, vờ như không tin. Sau đó nhớ ra một chuyện liền hỏi:

- Mà nick facebook mua hàng của anh là gì? Đưa em xem.

- Thôi, em xem làm gì. Từ hôm em về là anh xóa nick đi rồi.

- Liên thiên. Anh phải cho em xem tin nhắn em mới tin.

- Em chả tin tưởng chồng em gì? Mà thôi, chúng ta đi tắm nào, nhanh kẻo mất thì giờ.

- Xong rồi đi ngủ chứ có làm gì đâu mà mất thì giờ?

Đăng ghé sát vào tai tôi, cười gian xảo nói:

- Tắm xong sớm thì được ăn em nhiều.

- Ơ…

Không cho tôi có thời gian ngẩn ra nghĩ ngợi, Đăng bế bổng tôi lên vào phòng tắm chung với anh. Mặc dù tắm không nghiêm túc, tay chân anh vẫn mân mê trên da thịt tôi nhưng ngoài hôn ra thì không làm gì khác. Cho đến khi ra ngoài, ở trên chiếc giường cưới, tôi nằm gọn trong vòng tay của Đăng, lại thấy bộ dạng anh có chút suy tư liền mỉm cười cất tiếng hỏi:

- Anh sao vậy? Đang tương tư đến cô nào hả?

- Vớ vẩn. Anh là đang nghĩ…

Đăng dừng lại, nhổm người nhìn tôi nháy mắt một cái:

- Làm thể nào để giúp em tránh thai tốt nhất mà không phải dùng đến thuốc.

- Vậy anh đeo bao đi.

- Không thích.

- Thế thì khỏi làm chuyện ấy thì sẽ không mang thai.

- Không. Không những phải làm mà còn làm thường xuyên, ăn em hết ngày này qua ngày khác mới đã.

Nghe những lời này của Đăng khiến tôi không nhịn được phá lên cười. Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, tôi bảo:

- Em không cho.

- Em nghĩ không cho mà được với anh à?

- Vâng. Lúc trước em dâng đến tận miệng mà anh có thèm ăn đâu. Sao giờ cứ như bị bỏ đói thế?

Câu nói vừa rồi của tôi làm Đăng chợt có vẻ lúng túng cùng ngượng ngùng, nhưng rất nhanh tận sâu trong đáy mắt lại dâng lên một loại cảm xúc khiến tôi nhìn vào có cảm giác cảm động cực kỳ sâu sắc. Tôi biết khi đó anh chưa yêu tôi nên không muốn chạm vào người tôi cũng là điều dễ hiểu, nhưng nghĩ đến anh từng phũ với mình tôi lại thấy buồn buồn.

Thấy vẻ mặt tôi lập tức ỉu xìu, chắc Đăng cũng đoán được tôi nghĩ gì nên anh nói:

- Tại khi đó anh chưa xác định là mình đã có tình cảm với em. Với lại em đang mang thai, anh sợ không kiềm chế được, làm mạnh mà ảnh hưởng đến con.

- Lí do vì con chỉ là cái cớ thôi. Anh chê em nên mới không thèm động.

- Vì con thật mà. Thời gian qua chúng ta thân mật em cũng biết rồi đấy thôi, lúc cao trào anh đâu có nhẹ nhàng được. Nếu em không tin hoặc chưa cảm nhận được vậy thể anh chứng minh luôn cho em thấy nhé.

Liền đó, Đăng đột ngột giật phăng khăn tắm đang quấn ở phía dưới ra, thân hình cao lớn mạnh mẽ đè tôi xuống dưới thân. Hai má tôi đã ửng đỏ, không muốn kháng cự mà e thẹn ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mặt cực kì dịu dàng:

- Anh… muốn làm gì thế?

- Chứng minh với em.

- Không… không cần… chúng ta đang nói chuyện mà.

- Nói lúc nào chẳng được, làm một cái rồi nói tiếp.

- Ơ… này…

Đăng cúi đầu mang theo một nụ hôn nóng bỏng phủ lên đôi môi tôi. Sau đó, men theo phần cổ mềm mại, nụ hôn của anh cứ thế kéo dài xuống phía dưới. Bàn tay Đăng cũng đem chiếc khăn tắm trên người tôi trút bỏ hết. Du͙© vọиɠ của anh thức tỉnh mạnh mẽ. Tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi từ cơ thể của anh, cổ họng có chút khô nóng, nhẹ nhàng đẩy anh ra, muốn né người tránh đi sự khıêυ khí©h của anh nhưng lại bị Đăng rất nhanh túm lấy.

Anh chăm chú nhìn tôi bằng đôi mắt tràn ngập sự thâm tình. Ngón tay thon dài lùa vào từng lọn tóc vương trên má tôi, cuốn nhẹ vào ngón tay rồi chậm rãi đùa nghịch:

- Em vừa trẻ, vừa đẹp thế này thử hỏi anh chịu được không?

- Nói xạo, ngày trước anh có thèm nhìn đến em.

- Ừmmm… Không nhìn trực tiếp, nhưng… anh có liếc trộm. Haha…

Đăng bật cười khanh khách, nụ cười của anh rất đẹp, giống như áng mây hờ hững trôi nhẹ trên bầu trời. Làn môi mềm mại sắc đỏ của anh nhẹ nhàng lướt trên bờ môi tôi, vô thức khơi lên từng đợt rung động không ngừng lan tỏa trong thân thể cả hai. Yêu Đăng một thời gian dài như vậy bây giờ tôi mới phát hiện ra khi đối diện với anh một chút tự kiềm chế cũng không giữ nổi.

Tôi chạm một ngón tay đến trước ngực anh, vừa cười vừa vẽ loạn trên vòm ngực rắn chắc ấy, cố ý trêu chọc:

- Mấy năm nữa anh già đi em sẽ cặp với trai trẻ.

Dường như những lời trêu chọc của tôi làm cho tâm trí Đăng có chút hỗn loạn. Nghe xong, anh liền kéo bàn tay nhỏ bé của tôi, nâng những ngón tay thon dài lên khẽ cắn nhẹ một cái như muốn khống chế du͙© vọиɠ mãnh liệt của mình.

- Em dám?

- Vâng.

Tôi cố nén cười, hắng giọng một cái rồi nói tiếp:

- Không muốn mất vợ thì yêu thương em nhiều vào.

Chân mày Đăng nhíu lại, miệng lẩm bẩm vài câu. Sau đó cả người anh áp xuống, giọng nói trầm thấp vang lên:

- Còn lâu anh mới để em yêu thằng khác.

Dứt lời, Đăng hôn sâu hai ba vết xuống cổ rồi hôn đến tai, anh khẽ cắn nhẹ lên vành tai tôi. Tuy không đau nhưng tôi liền duỗi tay dập nhẹ vào phần lưng rắn chắc của anh, khẽ kêu đau một tiếng:

- A… quá đáng.

Đăng khẽ nới vòng tay đang siết chặt người tôi ra một chút, anh vừa thở hổn hển vừa trầm giọng nói:

- Em chỉ giỏi ăn vạ thôi, anh cắn yêu mà, có đau tí nào đâu.

Không khó để cảm nhận được cảm giác nóng bỏng truyền tới từ giữa hai chân mình. Gò má tôi càng thêm nong nóng, tôi khẽ nuốt một chút nước miếng, nhẹ nhàng nói:

- Có đau.

Đăng nở nụ cười có chút trào phúng:

- Thật? Vậy lát nữa anh mà làm mạnh em có đau không?

Tôi nhìn sâu vào mắt anh, thấy dáng vẻ của Đăng như muốn tra hỏi tới cùng, lại còn phải cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ bản thân, nụ cười trên môi tôi càng thêm nở rộ:

- Làm là biết. Nhưng… chắc thích nhiều hơn. Hì hì…

Đăng tiếp tục cười lớn, tôi có thể cảm nhận được sự to lớn cùng mạnh mẽ của cơ thể anh. Hạ thân không ngừng theo sự rung động của cơ thể mà cọ xát vào phần đùi non của tôi, khiến tôi xấu hổ đưa tay chống đỡ l*иg ngực anh:

- Anh đừng cười nữa. Có gì đáng cười đâu?

- Anh cười vì lấy được cô vợ hơi bị bạo dạn và nhiều trò.

Nụ cười của anh hòa với không khí lãng mạn như làm tan chảy trái tim tôi, không hề che dấu ánh mắt đầy mê hoặc của mình đang nhìn tôi, anh nói tiếp:

- Vợ à! Anh yêu em.

Giọng nói của Đăng hết sức ngọt ngào, êm ái trong bầu không khí đang không ngừng nóng lên. Những lời âu yếm của anh khiến trái tim tôi càng thêm đắm chìm trong sự yêu thương tràn ngập. Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, dịu dàng nhìn anh rồi lên tiếng:

- Chồng… đời này kiếp này em chỉ yêu một mình anh. Chúng ta sống hạnh phúc bên nhau, mãi mãi không rời nhé!

- Sẽ mãi như vậy, dù em có giận dỗi, có trẻ con thế nào anh cũng sẽ trẻ con cùng em. Anh sẽ cùng em và các con đi đến chân trời góc bể.

Đăng nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, giọng nói vững chắc của anh đã đủ để trấn an trái tim tôi. Dáng vẻ chân tình của anh không những làm tôi có cảm giác rất ấm áp mà tự nhiên còn làm tôi muốn khóc. Bởi vì sự chân thành của tôi, tình cảm của tôi đã được đền đáp một cách xứng đáng. Cả đời này chỉ muốn một người đàn ông là anh che chở và yêu thương tôi mà thôi.

Sống bên nhau trọn kiếp, mãn nguyện một đời!

Tôi chủ động kéo cổ Đăng xuống, thậm chí còn đưa môi của mình sát lại gần, chỉ biết dùng sự nhiệt tình mà đáp lại tình yêu thương của anh. Trên đời này, ngoài Đăng ra sẽ không còn có người nào khác khiến tôi cam tâm tình nguyện trở nên ngốc nghếch, dại khờ khi yêu.

Sự nhiệt tình của tôi nhẹ nhàng thức tỉnh du͙© vọиɠ nguyên thủy của Đăng. Anh từ từ nhấn hông vào sâu trong tôi, đem sự mạnh mẽ và quyết liệt chôn sâu vào cơ thể tôi. Lưng anh bắt đầu vận động, mỗi lần cảm nhận được sự tiếp xúc ở bên dưới là mỗi lần cảm thấy đê mê, khoái lạc, sung sướиɠ không thể nào diễn tả thành lời.

Tâm tư tôi trào dâng một cảm giác lâng lâng khó tả. Dường như tất cả các cảm xúc trong nháy mắt đều ngưng tụ rồi cứ thế không ngừng dâng lên trong lòng tôi. Từng đợt va chạm ngày càng kịch liệt khiến cảm giác kí©ɧ ŧìиɧ trong lòng tôi như những con sóng liên tục dâng trào. Từng đợt kɧoáı ©ảʍ liên tiếp kéo tới. Hai chúng tôi, ngoại trừ thân thể kết hợp chặt chẽ dính sát vào nhau thì ngay cả linh hồn cũng hòa vào làm một. Đăng ra sức vỗ về tôi nhưng lại không có cách nào khống chế được du͙© vọиɠ bản thân, anh như muốn chiếm giữ toàn bộ sự nhiệt tình của tôi.

- Ưm…

Khuôn mặt của tôi hơi ngước lên. Tiếng rêи ɾỉ phát ra từ đôi môi đỏ mọng dần dần cũng hòa nhịp với tần suất ra vào của Đăng, các ngón tay chẳng biết từ lúc nào đã bám chặt quanh bờ vai vững chãi ấy. Sự yêu thương hòa quyện vào nhau, nhất là vào lúc này khiến người ta có cảm giác như chìm trong mộng ảo.

Ánh mắt sâu đen của Đăng chăm chú nhìn tôi đang thở gấp dưới thân mình, như tỉ mỉ quan sát từng đường nét trên khuôn mặt tôi. Nhịn không được liền nâng cằm tôi lên, khẽ cúi đầu, cất giọng khàn khàn gọi đúng một từ trong tên tôi:

- Di…

Tôi khép đôi mắt lại, đôi môi hơi hé mở phát ra những tiếng ngâm nga đặc trưng của mùi vị du͙© vọиɠ. Đăng không nhịn được cúi đầu nuốt hết những tiếng rêи ɾỉ của tôi, cùng lúc đó hạ thân đột nhiên tăng nhanh, không ngừng ra vào một cách mạnh mẽ.

- A… Đăng…

- Ừ.

- Chồng…

Nhất thời toàn bộ lý trí đều tiêu tan, chỉ còn dựa vào chút phản ứng bản năng của cơ thể. Tôi nhẹ nhàng đong đưa phần eo nhỏ nhắn của mình như cùng phối hợp với du͙© vọиɠ đang vô cùng cuồng dã của Đăng.

Nhiệt độ trong cơ thể cả hai không ngừng tăng lên, ý thức của tôi sớm đã bị Đăng dẫn dắt bởi từng động tác của anh. Cánh tay tôi hoàn toàn vô lực, khoác lên bờ vai rắn chắc, thân thể vốn đã mềm nhũn giờ lại vặn vẹo không ngừng, mọi đường nét của cơ thể lộ rõ trước mắt anh, đôi chân thon nhỏ bám chặt vào eo Đăng không ngừng run rẩy.

Nhìn người đàn ông tôi yêu say mê kịch liệt trên người mình, tôi thỏa mãn mỉm cười, để vật kia đâm vào thật sâu hơn. Anh chợt chầm chậm vận động, nhấn vào thật sâu rồi rút ra lại nhấn vào. Cứ như thế cho đến một lúc, tôi cảm nhận được tốc độ ra vào lại một lần nữa nhanh hơn, nhanh đến mức phần dưới của mình bắt đầu thấy căng lên, sau đó hai mắt dại đi, kɧoáı ©ảʍ như bùng nổ. Khi sự kí©ɧ ŧìиɧ lên tới đỉnh điểm, Đăng thở dốc rồi gầm nhẹ một tiếng, mang toàn bộ dòng khí ấm nóng phóng thẳng vào cơ thể của tôi, cùng tôi hòa thành một thể.



Sáng sớm ngày hôm sau, còn đang say giấc trong vòng tay của chồng mình, tiếng chuông điện thoại ở kệ tủ đầu giường không ngừng kêu lên. Tôi mệt mỏi đưa tay ra quơ lấy, không thèm mở mắt mà gạt bừa rồi áp vào tai, giọng đều đều buồn ngủ:

- Alo ạ.

Đầu giây bên kia là tiếng anh Duy:

- Vẫn chưa dậy cơ à? Hơn 9 giờ sáng rồi đấy.

Cả đêm hôm qua bị Đăng hành suốt mấy trận liền đến tận 2 – 3 giờ sáng mới chịu buông tha để tôi có một giấc ngủ ngon. Giờ mới 9 giờ không mở nổi mắt cũng là chuyện rất bình thường, tôi bảo:

- Còn sớm mà, trước không có ai gọi em toàn ngủ đến 10 giờ.

- Đăng dậy chưa?

Tôi ngẩng lên nhìn chồng, thấy anh khẽ cử động, ôm siết tôi vào lòng, miệng lẩm bẩm:

- Ai gọi mà sớm thế em?

- Anh Duy ạ.

- Ừ.

Anh Duy chắc cũng đã nghe được tiếng Đăng, anh ấy bảo:

- Hai vợ chồng dậy rồi đến nhà ông nhé. Bố mẹ sắp về rồi.

Nghe vậy, tôi lập tức tỉnh cả ngủ, ngồi bật dậy hỏi lại anh Duy:

- Anh vừa nói gì? Bố mẹ… bố mẹ sắp về rồi?

- Ừ. Qua sớm nhé.

- Vâng.

Tắt máy, tôi liền kéo Đăng ngồi dậy, sau đó cả hai nhảy xuống giường đi vào phòng tắm về sinh cá nhân xong thì về bên nhà bố mẹ chồng đón An. Con bé đang tập đứng bám vào bàn uống nước ở phòng khách, vừa thấy tôi thì ngồi phịch xuống đất, bò thật nhanh đến.

Đăng tiến tới, cúi người bế bổng con lên, hôn vào má con bé:

- Con gái hôm qua có quấy ông bà không đấy?

Mẹ chồng tôi cười cười bảo:

- Không. An ngoan lắm, có mấy khi quấy khóc đâu. Sau này mỗi tối ngủ với ông bà thôi.

Tôi biết bố mẹ muốn tạo điều kiện cho vợ chồng tôi được ngủ riêng, mà bé An cũng đã cứng cáp, để con ngủ với ông bà cũng không sao. Với lại vợ chồng tôi đã thống nhất từ này về sau sẽ sống cùng bố mẹ ở ngôi nhà này, còn biệt thự bên kia cuối tuần hai vợ chồng sẽ về đó để có chút không gian riêng tư, bồi đắp tình cảm.

Đăng nghe mẹ nói thì cười tươi ra mặt:

- Vâng. Cháu nội giao cho bố mẹ chăm hết nhé.

- Rồi. Mà hai đứa chắc chưa ăn gì đâu nhỉ? Để mẹ bảo bác Tư chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa, một chốc là xong ngay thôi.

- Thôi ạ. Bọn con về đón An qua bên nhà ngoại, chắc trưa nay cũng không về nhà đâu, bố mẹ không cần đợi cơm vợ chồng con.

- Ừ. Vậy hai đứa đi đi kẻo mọi người mong.

- Vâng.

Cả nhà ba người chúng tôi qua nhà ông ngoại, chú bảo vệ vừa thấy xe vợ chồng tôi chạy gần đến thì mở cổng cho chúng tôi đi thẳng vào trong. Từ trên xe bước xuống, tâm trạng tôi vừa hồi hộp lại nôn nao nóng lòng. Đăng thấy tôi đứng chôn chân một chỗ nhìn vào cửa lớn mà không chịu đi thì ôm eo tôi nói nhỏ bên tai:

- Chúng ta vào nhà thôi.

- Dạ…

Một tay Đăng ôm bé An, tay còn lại đan lấy bàn tay tôi. Vào đến bên trong, ngoài ông ngoại và anh Duy đang ngồi ở ghế thì còn có hai người trung niên đang đi đi lại lại giữa nhà với vẻ mặt vô cùng sốt sắng. Nhìn cách ăn mặc sang trọng của họ, thêm những đường nét trên gương mắt khá giống anh Duy nên ngay lập tức tôi nhận ra đó là bố mẹ mình. Chỉ là bước chân tôi run run không sao đi nhanh, mỗi bước chân là một lần nước mắt không kìm được mà rơi nước mắt, một cảm giác thiêng liêng bao trùm lấy tâm trạng tôi.

- Con chào ông! Chào cả nhà ạ.

Nghe tiếng chào hỏi của Đăng, mọi người hướng nhìn chăm chăm đến vợ chồng tôi. Bố tôi vội bước tới, còn mẹ thì đứng một chỗ, nhìn tôi rơi nước mắt. Lúc đó, tôi cũng không làm chủ được cảm xúc của mình mà bật khóc thành tiếng, khó khăn nói:

- Con chào ông, chào anh, chào… bố mẹ…

Mẹ tôi lao đến phía tôi, giang tay ôm chặt tôi vào lòng, bà òa khóc:

- Con… con gái… con gái của mẹ… con còn sống… con còn sống…

- Mẹ… huhu…

Cánh tay tôi chầm chậm đưa lên ôm lấy mẹ, vùi đầu vào vai mẹ mà khóc một trận thật lớn. Bố tôi cũng tiến lại gần hơn, đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán tôi, đáy mắt xuất hiện mấy sợi tơ máu như đang phải kìm nén rơi lệ đến cực hạn.

Môi bố khẽ mấp máy:

- Con gái… Con về rồi… về rồi…

- Bố…

Bố ôm lấy hai mẹ con tôi vào lòng, không nhịn được nữa mặc cho nước mắt chảy dài. Ba người chúng tôi cứ đứng ôm nhau khóc như vậy cho đến khi anh Duy đi tới động viên:

- Mọi người đừng khóc nữa, ngồi xuống ghế trước đi, từ từ chúng ta nói chuyện.

Tôi vô thức nhìn sang Đăng đang ôm con gái, anh khẽ mỉm cười gật đầu với tôi như muốn động viên tôi đừng khóc, tất cả đều đã qua, gia đình đoàn tụ là hạnh phúc rồi.

Bố mẹ cũng buông tôi ra, quay sang đánh vào người anh Duy:

- Cái thằng trời đánh, bố mẹ đánh cho mày chừa. Sao dám giấu bố mẹ đến hôm nay hả, làm bố mẹ không kịp về dự đám cưới của em con.

- Con cũng báo sớm đấy chứ, tại chuyến bay của bố mẹ bị delay thôi. Nhưng không sao, có con và ông ngoại đại diện nhà gái rồi.

- Mày đấy, lần trước mẹ thấy báo chí đưa tin con ôm Di ra khỏi sự kiện, rồi người ta đồn đại là tướng phu thê, yêu nhau, mẹ còn tưởng thật hỏi mày mà mày vẫn giấu bố mẹ bảo chỉ là bạn. Em gái con, con biết từ trước mà còn bảo là bạn.

- Con mà nói cho bố mẹ biết sự thật thì bố mẹ lại chẳng bay ngay về Hà Nội, đến lúc đó sao con có thể thử lòng được Lê Hải Đăng, để anh ta nhận ra em gái con quan trọng với anh ta như nào chứ.

Nhắc đến chuyện trước kia của tôi và Đăng, chắc bố mẹ cũng không biết gì nhiều nhưng vẫn trừng mắt lườm anh khiển trách:

- Cậu giỏi lắm, làm tổn thương con gái tôi. Muốn bỏ rơi nó phải không?

- Con không có.

- Không có? Nếu không phải giờ cậu đã lấy nó, bố mẹ cậu là bạn của tôi, từng có ơn nuôi nấng con bé mấy năm qua thì cậu không xong với vợ chồng tôi đâu.

- Dạ. Con xin lỗi bố mẹ, xin lỗi anh vợ, xin lỗi ông ạ. Sau này con sẽ không để Di phải rơi một giọt nước mắt nào vì con nữa đâu.

- Biết thế là tốt đấy.

Nghê Đăng bị trách mắng, tôi thấy thương nên nói giúp cho anh:

- Bố mẹ đừng mắng anh ấy nữa. Chồng con đối với mẹ con con rất tốt. Lúc trước chẳng qua là vì bị người ta lừa thôi, nhất thời phạm sai lầm, nhưng con có thể hiểu và bỏ qua.

Tôi không nói cho Đăng biết việc Nguyệt dùng Mê tâm ngải với anh, dù sao chuyện cũng đã qua thì hãy để nó chôn vùi theo thời gian, tôi không muốn nhắc lại. Bố mẹ thấy tôi nói đỡ cho anh thì cũng không nói gì nữa. Mẹ kéo tay tôi đến ghế ngồi, hỏi han rất nhiều về tôi. Tôi cũng kể cho mọi người nghe những năm tháng tôi đã trải qua, nhưng chỉ kể những chuyện vui còn những chuyện buồn tôi tính giấu cho riêng tôi biết.

Thế nhưng, trong lần anh Duy đến chùa cùng tôi, anh ấy đã sớm biết tất cả về cuộc sống của tôi. Ngoài ông ngoại và bố ra thì anh ấy giấu không nói cho mẹ biết vì không muốn mẹ buồn rồi lại tự trách bản thân.

Ông ngoại nói:

- Hôm thằng Duy nó đưa cháu về ông đã rất muốn ôm mẹ con cháu, nhưng vì cái thằng này nó bảo ông không được kích động, không được để cháu biết thân phận của mình sớm nên ông mới phải kìm lòng để mẹ con cháu ra ngoài ở đấy. Chứ không còn lâu ông mới để cháu và chắt ông phải vất vả ngoài kia.

- Anh Duy đúng là rất quá đáng ông nhỉ? Nếu anh ấy nhận cháu sớm hơn, cháu đã chẳng phải tủi thân ra sức kiếm tiền rồi.

Anh Duy bày ra vẻ mặt vô tội, thanh minh:

- Anh đã bảo em muốn bao nhiêu tiền anh cũng cho mà, anh còn trả tiền mua sản phẩm của em gấp ba, bốn lần đấy.

- Anh không nói là anh trai em thì sao em dám nhận không của anh.

- À ừ. Nhưng nếu anh không quan tâm em, không tung tin chúng ta là người yêu tin đồn thì liệu chồng em có ghen l*иg lộn đến rước em về không? Em hỏi anh ta đi, xem đánh anh mấy bận.

Nghe đến đây, mọi người đều hướng tầm mắt về Đăng. Tôi còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì anh đã bảo:

- Chắc cậu không đánh trả?

- Có thằng ngu mới không đánh lại khi bị tấn công.

- Ừ. Thế nên có qua lại, đừng có thắc mắc.

- Đấy. Mọi người thấy chưa. Con rể, cháu rể của mọi người đấy.

Mọi người không ai nói gì mà chỉ cười. Sau khi gia đình tôi nhận nhau, nghe anh Duy kể lại tôi mới biết, hóa ra ngày mẹ mang thai tôi được 6 tháng, có một thầy bói nói với bà nội rằng, vận mệnh tôi không tốt nếu tôi được sinh ra sẽ khiến công việc làm ăn của nhà họ Trần xuống dốc nhanh chóng, thậm chí sẽ đi tới phá sản. Cách duy nhất là phá bỏ thai nhi hoặc đem tôi cho một gia đình nào đó nuôi nấng, đợi đến khi tôi đủ mười tám tuổi mới có thể đón về nhưng không được phép mang họ Trần, nhận tổ quy tông.

Chuyện vô lý như vậy đương nhiên bố mẹ tôi không tin, nhất quyết không chịu bỏ tôi và cũng không đem tôi cho gia đình khác nuôi. Thế nhưng, bà nội không để bố mẹ tôi được như ý. Khi tôi sinh ra mới chỉ hai tuần tuổi, nhân lúc không có bố mẹ để ý đã đem tôi giao cho một người làm trong nhà, bảo ông ta đem tôi đi nhờ người nuôi dưỡng. Và rồi khi bố mẹ thấy tôi biến mất, đã tranh cãi với bà nội để biết tung tích của tôi, nhưng bà nhất quyết không chịu nói mà người đàn ông đem tôi đi cũng đã nghỉ làm theo yêu cầu của bà nội.

Gần một tuần trôi qua, mẹ và anh trai tôi không nhìn mặt bà nội, không nói chuyện với bố, ăn uống cũng bỏ bữa nhịn đói. Bố tôi thương vợ, xót con, cuối cùng đã uy hϊếp nếu bà không nói ra tôi đang ở đâu thì sẽ rời đi, về sau sẽ không liên quan đến nhà họ Trần. Bà nội mất chồng từ sớm, một mình giữ vững cơ ngợi, nuôi con trai trưởng thành đương nhiên không chịu cảnh con bỏ đi nên đã tìm người làm về hỏi chuyện. Nhưng ông ta lại là kẻ thầm yêu trộm mẹ, vì ghen ghét với bố, không muốn bố mẹ hạnh phúc nên đã bỏ tôi bên cạnh một thùng rác ít người qua lại, mặc cho tôi tự sinh tự diệt. Và cũng thật trùng hợp năm đó, có một đứa bé cũng bị vứt ở nơi đúng như ông ta nói, đứa bé đó bị giòi ăn phân nửa phần hông lưng giống vị trí vết bớt của tôi, bị ăn nham nhở gương mặt, bên cạnh còn có bộ đồ tôi mặc lúc bị bắt đi. Vì quá đau lòng và tin lời người kia nên cũng không làm xét nghiệm ADN để chứng thực, thành ra tôi bị coi như đã chết. Còn vì sao gia đình ở trong Sài Gòn mà tôi lại bị bỏ ở cửa chùa ngoài Hà Nội thì đến nay anh Duy vẫn chưa biết chính xác. Và người đàn ông kia cũng đã chạy trốn từ lâu nên không thể đối chứng.

Sau lần đó, bố mẹ và anh Duy chấm dứt mọi quan hệ với bà nội rồi bỏ ra Hà Nội sinh sống, đến năm anh Duy 15 tuổi thì gia đình đi nước ngoài. Anh Duy nói dạo gần đây bà nội đã yếu, 18 năm qua cũng đã ăn năn xám hối, giờ đây muốn anh ấy về tiếp quản cơ ngơi nhà họ Trần nhưng anh tôi vẫn chưa quyết định.

Tôi chưa từng gặp bà nội, không biết bà thế nào, trong lòng cũng có chút không cam lòng khi bản thân bị bỏ rơi phải sống thiếu thốn về vật chất và tình cảm suốt nhiều năm qua. Nhưng dù sao cũng là máu mủ, bà cũng đã già lại chỉ có mình bố tôi, tôi cũng không đành lòng để bà sống leo lắt cô độc cả đời. Thế nên đã góp ý bảo bố mẹ có thời gian thì hãy về Sài Gòn thăm bà và cũng khuyên anh Duy thừa kế Tập đoàn Trần Thái.

Bố tôi dường như cũng lung lay trước lời góp ý của tôi, nhưng mẹ thì không hề có ý tán thành, chỉ bảo bố và anh Duy muốn làm gì cũng được, bà không muốn can thiệp.

Anh Duy đưa cho tôi hai tập văn kiện, một là chuyển nhượng 10% cổ phần của Công ty Lê Hải cho tôi, tập thứ hai là 25% cổ phần của Tập đoàn D&J. Như đã nói từ trước, ngoài vẽ vời ra thì tôi chẳng biết cái quái gì cả, việc kinh doanh thì càng không nên chẳng muốn nhận 25% cổ phần của D&J mà chỉ muốn lấy 10% của Lê Hải giao lại cho Đăng. Nhưng anh Duy không cho tôi từ chối, anh còn nói nếu anh thừa kế Trần Thái cũng sẽ cho tôi một số cổ phần nhất định, bảo tôi không biết thì đã có Đăng giúp đỡ, không cần lo lắng. Tôi chần chừ một hồi lâu cuối cùng cũng nhận lấy.

Giải quyết xong mọi việc, bố mẹ giữ vợ chồng tôi ở lại bảo rằng ngày mai mới cho về. Bữa tối hôm đó, ngoài gia đình tôi ra còn có một cô gái được anh Duy đưa đến. Chị gái ấy ước chừng 20 tuổi, nét mặt thanh tú, da trắng hồng mịn màng rất xinh gái, có điều ánh mắt chị ấy rất buồn, khiến người đối diện nhìn vào cũng cảm thấy thê lương, chất chứa không ít đau thương. Ánh mắt chị ấy vô hồn chẳng nhìn đến ai, trên gương mặt xinh đẹp ấy cũng không nở nấy nổi một nụ cười, chỉ khi nhìn anh Duy, tận sâu trong đáy mắt như có một nỗi oán hận, căm phẫn đến tột cùng. Thế nhưng ánh mắt anh Duy dành cho chị ấy rất thâm tình, từng cử chỉ của anh trai tôi đối với chị cũng dịu dàng, ân cần.

Khi mọi người còn chưa biết cô gái đó là ai, có quan hệ gì với anh Duy thì anh ấy giới thiệu:

- Ông ngoại! Bố mẹ! Cô ấy tên Trúc, sang tháng chúng con sẽ tổ chức hôn lễ. Chúng con đã có con gần ba thàng rồi.