Chương 2: Dụ dỗ Tô Mộc làm bạn đời

Sau khi được cứu, Tô Mộc gần như cạn kiệt sức lực, nhẹ nhàng ngồi xuống trên tảng đá, đối diện với một nam nhân cao gần hai mét.... không mặc gì.

Nam nhân không mặc gì có cơ bắp săn chắc và cân đối, bờ vai rộng và vòng eo hẹp, thân hình tam giác ngược tiêu chuẩn, thứ giữa háng của hắn ta nửa mềm, nhưng nó to hơn bất kỳ nhân vật nam AV nào mà Tô Mộc từng thấy.

"Đại ca, cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, có lẽ đã chết ở chỗ này."

Thốc Lãng đưa cho Tô Mộc một quả hắn hái trên cây: “ Rắn nước ở vùng nước này không cắn người, ngươi sẽ không chết.”

"Dài như vậy, lúc đầu ta còn tưởng là một sợi dây, không ngờ vừa chạm vào liền bò lên cánh tay của ta." Tô Mộc bây giờ ngẫm đến vẫn thấy sợ hãi. Nếu con rắn đó không cắn cậu, cậu cũng bị con rắn kia dọa chết, Tô Mộc rất hiểu lòng can đảm của mình đến đâu.

Thốc Lãng rất thích nghe thiếu niên Nhân tộc này nói chuyện, giọng nói còn dễ nghe hơn cả mẫu thân của hắn, lại còn rất xinh đẹp, cậu là nam nhân Nhân tộc đẹp nhất mà hắn từng thấy. Cậu có mái tóc và đôi mắt đen, đôi mắt ngấn nước phảng phất như có thể nói chuyện, khuyết điểm duy nhất chính là lá gan quá nhỏ, sau này có thể sẽ bị hình thú của hắn làm cho sợ hãi.

Nhưng ngoài điều đó ra, thiếu niên này thực sự rất thích hợp làm bạn lữ của hắn.[Bạn lữ: bạn đời ]

"Ngươi có muốn cùng ta trở về hang động không?" Thốc Lãng mời cậu, trong tộc Tiêm Sí lang nếu mời người vào trong hang động của mình, coi như hoàn thành một nửa hôn lễ.

Tô Mộc không biết xảy ra chuyện gì vội vàng gật đầu: "Cám ơn đại ca! Ngươi thật là người tốt!"

Cầm thẻ người tốt Thốc Lãng bây giờ rất cao hứng, hận không thể biến thành hình thú bay trên bầu trời ba ngày ba đêm, sau khi ra ngoài đi dạo lại ngoài ý muốn nhặt được một bạn lữ xinh đẹp, thật tuyệt. Tương lai hắn cũng sẽ có một người bạn đời của mình!

-

"Đại ca, ta tên Tô Mộc, anh tên là gì ?"

Tô Mộc chạy lon ton phía sau nam nhân, chân cậu không có dài bằng hắn nha, nam nhân tiến một bước, cậu phải bước hai bước mới theo kịp. Trong l*иg ngực còn ôm thùng socola, vừa đi vừa thở dốc.

“Ta tên Thốc Lãng.” Thốc Lãng thấy cậu thở dốc đến lợi hại, bất an hỏi: “Ngươi rất mệt sao?”

"Có một chút..." Dù sao mấy ngày nay cậu chưa được ăn no, hơn nữa vừa mới trải qua sợ hãi, bây giờ chân đã rất mềm, cậu tự nhận hiện tại bản thân có thể đuổi kịp theo Thốc Lãng đã là không tồi.

"Ta cõng ngươi trên lưng, từ nơi này về đến nhà ta còn rất xa." Thốc Lãng không ngờ sức khỏe của bạn lữ lại kém như vậy, đi mấy bước đã cảm thấy mệt mỏi. Hắn thầm nghĩ, sau này nhất định không được để bạn lữ làm việc mà nên đặt trong hang động nuôi dưỡng tốt lên!

Tô Mộc không thể lay chuyển Thốc Lãng, đành phải leo lên lưng hắn với vẻ mặt xin lỗi, bờ vai của nam nhân rất rộng, cơ bắp rắn chắc, nhưng giờ phút này Tô Mộc đã rất mệt mỏi ghé mặt lên trên cảm thấy thực thoải mái.

"Ngươi đúng là người tốt..." Tô Mộc nói ra từ trong lòng.

Sợi dây căng thẳng trong đầu Tô Mộc mấy ngày nay cuối cùng cũng được nới lỏng, cậu cảm thấy buồn ngủ trong chốc lát, ngáp hai cái rồi ngủ thϊếp đi trên lưng Thốc Lãng.

Khi tỉnh lại lần nữa, Tô Mộc phát hiện mình đã ở trong nhà Thốc Lãng, cậu xốc chăn da thú, từ trên giường đá ngồi dậy, Thốc Lãng đang nướng thịt ở bên ngoài, tia lửa kêu lách tách.

Tô Mộc dùng mũi ngửi, lập tức ngửi thấy mùi thơm của nước thịt.

Cậu đột nhiên nhớ tới truyện trước kia mình từng đi dã ngoại cắm trại với cha mẹ, lúc đó cha mẹ sẽ nướng thịt khi cậu đang ngủ, sau đó sẽ đánh thức cậu dậy khỏi nhà xe.

Cậu không thể quay lại còn không bao giờ gặp lại cha mẹ nữa, cậu chỉ mới mười tám tuổi, cha mẹ sẽ thương tâm biết bao khi thấy mình không còn nữa...

Nhận thức được điều này khiến Tô Mộc muốn khóc.

Tộc Tiêm Sí lang có đôi tai rất thính, lúc Tô Mộc vừa tỉnh dậy hắn đã nhận ra, không đợi hắn đem thịt nướng qua, liền nghe được thanh âm nức nở ủy khuất của bạn lữ nhỏ, nháy mắt trong lòng hắn cảm thấy xót xa.

Thốc Lãng dập lửa, lát nữa nướng thịt sau, bây giờ dỗ bạn lữ mới là quan trọng.

Tô Mộc thấy Thốc Lãng đi vào, vội vàng lau nước mắt: “Thật xin lỗi, vừa rồi ngủ trên lưng ngươi…”

Cõng một người tỉnh và cõng một người ngủ là hai trọng lượng hoàn toàn khác nhau, Thốc Lãng đại ca nhất định mệt muốn chết.

Thốc Lãng ngồi cạnh bạn lữ nhỏ, vòng tay ôm lấy cậu vào trong l*иg ngực: "Sao lại khóc? Hối hận khi quay về cùng ta ?"

“Không có, không có hối hận.” Tô Mộc tựa trán trên vai Thốc Lãng, “Tôi chỉ là nhớ cha mẹ.”

Thốc Lãng không biết an ủi người khác, suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ có một biện pháp: "Cha mẹ ngươi đâu? Ta có thể giúp ngươi đón họ." cùng lắm thì đổi sang sơn động lớn hơn, khiến bạn lữ nhỏ vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.

Tô Mộc nghe được hắn nói như vậy, hai mắt lại rưng rưng,

nước mắt rơi xuống trên vai Thốc Lãng: "Hức... Không thể đến..."

Không thể đến...Cha mẹ của bạn lữ đã qua đời?

“Không sao đâu, ta sẽ đối xử tốt với em.” Thốc Lãng thương tiếc ôm Tô Mộc chặt hơn, “Đợi mùa đông trở về bộ tộc, chúng ta sẽ chính thức kết hôn, lúc đó cha mẹ ta sẽ là cha mẹ em.”

Tô Mộc hốc mắt hồng lên: "Hả?"

Kết hôn? Là cái kết hôn mà cậu nghĩ kia sao?

“Ân?” Thốc Lãng không rõ nguyên nhân.

“Tại sao chúng ta lại kết hôn…?” Tô Mộc thoát ra khỏi vòng tay Thốc Lãng, khóe mắt còn chưa lau sạch nước mắt, “Chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên, hơn nữa đều là nam nhân, nam nhân cùng nam nhân không thể kết hôn. "

Phải chăng xu hướng tìиɧ ɖu͙© của người dân ở đây khác với trên Trái đất? Không đúng, trên trái đất cũng có đồng tính luyến ái.

Tô Mộc bỗng nhiên có chút hoảng sợ, cậu lùi lại một bước, nhìn thân thể trần trụi của Thốc Lãng, trong mắt ngấn lệ, khó trách ngươi không mặc quần áo, hóa ra tôi coi anh là ân nhân cứu mạng, nhưng anh thực ra lại muốn bạo cúc hoa của tôi!

“Vì sao không thể?” Thốc Lãng nghiêng đầu nhìn cậu, đôi lông mày tuấn tú nhíu lại, “Em không muốn làm bạn lữ của ta sao?”

Hầu kết của Tô Mộc trượt đi, ánh mắt không biết nhìn đi đâu: “Nếu tôi nói không muốn, anh sẽ đuổi tôi ra ngoài sao?”

Thốc Lãng không cần suy nghĩ nói: "Sơn động của ta sẽ chỉ dành cho bạn lữ của ta." Mà em không còn lựa chọn nào khác, nếu em bị ta mang về, nhất định phải là bạn lữ của ta.