Chương 3

"Vậy tôi đồng ý, tôi có thể làm bạn lữ của anh."

Ở nơi khó hiểu này không dễ gặp được một con người, Tô Mộc cũng không muốn bị đuổi ra ngoài. Huống hồ, nếu mạng của cậu không còn nữa, trinh tiết tính là cái gì? Đại ca Thốc Lãng là người tốt, cứu mình trở về, lớn lên lại đẹp trai như vậy, dù nghĩ thế nào chính mình cũng không thiệt.

Tô Mộc lau nước mắt: "Lãng ca... Ca, em đói bụng.."

"Thịt nướng phải đợi một lát mới ăn được, em có muốn ăn món khác trước không? " Thốc Lãng nghĩ đến thời điểm mình rời khỏi tộc đàn mẫu thân đã nhét đầy một đống thịt khô, hắn không thích ăn thứ đồ khô này. Nhưng nghe nói Nhân tộc đều thích ăn món này, hiện tại đúng lúc lấy ra cho bạn lữ ăn no bụng.

"Cám ơn Lãng ca ca..." Tô Mộc vui vẻ nói: "Đúng rồi, chocolate của em đâu?"

"Chocolate?" Thốc Lãng tò mò hỏi: "Đó là cái gì?"

“Ừm…” Tô Mộc không biết nên giải thích thế nào, “Chính là…là thứ trong thùng đồ vật.”

"Được rồi, đã biết. Tôi lấy giúp em."

Vẫn còn nửa thùng sô-cô-la, Tô Mộc lấy ra ba bốn viên đưa vào tay Thốc Lãng: "Đây là đồ ở chỗ em... đặc sản! Ăn rất ngon. Lãng ca ca, anh nếm thử đi."

Nghĩ đến Thốc Lãng có thể không xé bao bì, Tô Mộc còn làm mẫu một lần, bóc ra đưa vào trong miệng hắn.

Thốc Lãng nhai vật thể màu đen giống như khối bùn kia, thần sắc quái dị, vì nó có chút đắng lại có một chút ngọt.

Hương vị rất lạ nhưng không khó ăn.

" đi nướng thịt cho em."

"Cám ơn Lãng ca ca!"

Thịt nướng ở đây rất tươi mới, chỉ là có chút tanh, có vị mặn mà không có chút gia vị nào, nhưng đối với Tô Mộc mấy ngày không ăn thịt thì đã rất ngon rồi.

Tuy nhiên, cậu sợ ăn quá nhiều một lúc nên chỉ ăn một miếng thịt nướng nhỏ.

Nhìn thấy Tô Mộc chỉ ăn một chút như vậy Thốc Lãng cau mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: "Như này không tốt."

Tô Mộc không biết tại sao: "?"

"Ăn quá ít sẽ chết."

Những người trong bộ tộc ăn ít thường sẽ chết sớm.

Tô Mộc đành phải không nhanh không chậm giải thích cho Thốc Lãng tại sao mình ăn ít như vậy, ai biết sau khi nghe Thốc Lãng càng cau mày hơn.

“Em nói em sáu ngày chưa ăn cơm?!” Cũng may hắn đưa bạn lữ về, nếu không em ấy đã chết vì đói rồi.

Tô Mộc ngượng ngùng gãi đầu, lông mày thanh tú cụp xuống: “Em chưa từng tới nơi này, có chút sợ đám côn trùng đó.”

Thốc Lãng nhìn Tô Mộc, trầm tư suy nghĩ.

Lá gan bạn lữ còn nhỏ hơn so với hắn nghĩ, nhưng ai bảo em ấy lớn lên quá đẹp, lớn lên đẹp thì cái gì cũng có thể nhịn được!

Tô Mộc là người đầu tiên được Thốc Lãng cho là đẹp, cái mũi đôi mắt đều thích, hơn nữa tiểu bạn lữ không giống những người khác trong bộ tộc, không phải da vàng như nến thì chính là ngăm đen, tiểu bạn lữ da trắng mềm như trứng gà mới bóc vỏ, đặc biệt xinh đẹp.

Sau bữa tối, màn đêm dần trở nên sâu hơn.

Thốc Lãng trải mấy lớp da thú lên giường, nằm lên rất mềm.

Tô Mộc lớn như thế còn chưa từng ngủ chung giường với người khác nên có chút căng thẳng còn có một chút không thích ứng được.

Thốc Lãng thoạt nhìn hoàn toàn không có ý muốn ngủ, tay hắn đặt ở trên eo Tô Mộc, di chuyển lên xuống, chỉ trong chốc lát liền sờ đến mông Tô Mộ nhéo hai cái.

Bàn tay của nam nhân khô khốc và ấm áp, Tô Mộc dính gần hắn, không dám cử động, có chút giống một cậu trai lành bị tên hái hoa tặc lợi dụng.

"Lãng ca ca, ngủ...ngủ đi..."

"Em không muốn à?" Thốc Lãng có thể cảm nhận được sự từ chối của tiểu bạn lữ, nhưng hắn có chút không muốn tin. Những Nhân tộc trong bộ lạc nhìn hắn đến chảy nước miếng, bạn lữ của hắn lại đặc biệt như vậy, chẳng lẽ là chướng mắt hắn sao...

Thốc Lãng có chút thất vọng.

“Em chưa sẵn sàng…” Tô Mộc không biết mình là gay hay thẳng, nhưng bất kể là gay hay thẳng, việc quan hệ tìиɧ ɖu͙© vào ngay lần đầu tiên gặp mặt đều không phù hợp với quan điểm tình yêu của cậu.

Nghe vậy, Thốc Lãng ngừng ôm Tô Mộc, sợ chính mình cầm lòng không được, đành phải xoay người đưa lưng về phía cậu.

Tô Mộc động ngón tay, nhẹ giọng nói: "Lăng ca ca, anh tức giận sao?"

"Không có."

"......"

Tô Mộc trong bóng tối chớp mắt, tự hỏi mình có phải quá không biết tốt xấu hay không, Lãng ca ca đã cứu cậu, chính cậu còn cự tuyệt Lãng ca ca ...

“Lãng ca ca…” Tô Mộc dùng ngón tay chọc vào lưng Thốc Lãng, “Em... em đồng ý, anh đừng tức giận được không?”

“Ta không có tức giận.” Thốc Lãng xoay người, “Em thật sự đồng ý sao?”

Tiêm Sí lang nói và làm mọi việc đều một giọng, vui chính là vui, buồn chính là buồn, họ không có nhiều tâm tư loanh quanh lòng vòng, khúc mắc như vậy.

"Đúng.... Nguyện ý."

Thốc Lãng lập tức vui vẻ, hắn một lần nữa lại kéo Tô Mộc vào trong l*иg ngực, vừa hôn lại liếʍ. Tô Mộc cảm thấy may mắn buổi chiều đã tắm ở bờ sông rồi, bằng không Lãng ca ca sợ là liếʍ một miệng bùn.

Nam nhân đều là động vật có tư duy với phần thân dưới, Tô Mộc trước đây chưa từng làʍ t̠ìиɦ, hơn nữa còn đang ở tuổi thanh xuân, sau khi bị Thốc Lãng liếʍ vào cổ vài cái, cậu đã không thể chịu được, thân thể run nhè nhẹ, như chờ mong lại như sợ hãi.

Thốc Lãng đè cậu ở dưới thân, bàn tay chậm rãi sờ xuống: " Mộc Mộc cơ thể của em mềm quá, lại thơm nữa.”

Tô Mộc nghe vậy vừa xấu hổ vừa sợ hãi, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn kiêu hãnh của Thốc Lãng đang ấn vào bụng cậu, nó cứng và to như vậy, nếu hắn cứ như vậy đi vào sẽ rất đau đớn.