Chương 1: Thực sự còn con người trong khu rừng cấp thấp

Tô Mộc vốn cho rằng trên đời không có gì đau đớn hơn việc thi trượt đại học.

Không biết ông trời có phải muốn trừng phạt sai lầm này hay không, mà vào ngày cậu biết được điểm thi đại học của mình, bản thân lại phải trải qua trận động đất mạnh nhất trong hai mươi năm qua tại biệt thự trên vịnh của mình.

...Trực tiếp khiến cậu bị sốc xuyên đến một nơi xa lạ khác. Khắp nơi toàn những loài động vật và thực vật khổng lồ, thậm chí còn có cả những con muỗi còn to hơn đầu cậu. Tô Mộc sợ hãi trốn trong hang động chật hẹp, bản thân lại không dám ra ngoài tìm thức ăn vì sợ bị con muỗi to kia cắn.

Trên tay cậu ôm một thùng lớn sôcôla nhãn hiệu xxx... Đây là chuyến hàng chuyển phát nhanh mà Tô Mộc vừa mới nhận trước trận động đất, may mắn là có nó, nếu không cậu đã chết đói ở đây từ lâu.

Nhưng chỉ ăn mỗi socola thật sự rất khát.

Sớm biết hôm trước trời mưa cậu đã dùng cái thùng này đựng nước dự trữ.

Tô Mộc mím đôi môi khô khốc, ôm thùng chocolate đứng dậy từ trên tảng đá, không được, hôm nay bản thân phải ra ngoài tìm nước!

Với đôi tay và đôi chân nhỏ bé của mình, Tô Mộ đã cố gắng hết sức bẻ gãy một cây gậy ở cửa hang để tự vệ, khi bước ra ngoài, còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Một bước nhỏ mà mình đi hôm nay là một bước tiến lớn trong lịch sử nhân loại, mình không thể hoảng sợ, tổ tiên của mình đều tiến lên như này, không có gì phải sợ cả, mình không sợ chút nào… ”

Chết tiệt, càng nhắc càng sợ hãi phải làm sao bây giờ

Tô Mộc không dám chạy lung tung trong rừng, trước kia cậu cùng cha mẹ đến trang trại từng bị một con gà trống đuổi, càng chạy càng đuổi, nhưng nếu cậu không chạy con gà trống kia sẽ không đuổi, nghĩ một chút cũng cảm thấy những con thú trong khu rừng này chắc hẳn cũng cùng suy nghĩ với con gà trống kia......Đi?

Đúng, vì mạng sống, đi chậm một chút, đi chậm một chút?

Tô Mộc trước đây từng xem qua một bộ phim sinh tồn hoang dã nổi tiếng, trong đó nói muốn tìm nước trong rừng rậm, chỉ cần đi bộ đến chỗ có địa hình thấp là có thể dễ dàng gặp được con sông hoặc là dòng suối nhỏ.

Tiềm năng của động vật là vô hạn, Tô Mộ hít một hơi thật sâu và đi dọc theo bức tường đá xuống núi.

Xa xa bên rìa vách đá, một con sói với đôi cánh khổng lồ màu trắng thuần từ trên trời chậm rãi hạ xuống, những con thú trong rừng lập tức cảm nhận được nguy hiểm liền rút lui vào hang, không dám thò đầu ra nữa.

Tiêm Sí Lang toàn thân trắng tuyết, bề ngoài trông giống như một con sói trắng bình thường nhưng khác chỗ nó lại có cánh. Tuy nhiên, chúng khác với sói trắng, loài Tiêm Sí lang có sức tàn phá cực kỳ mạnh mẽ còn là cơn ác mộng đối với mọi sinh vật trên đất liền, không loài động vật nào dám chống lại chúng trừ khi nó muốn chết.

Ngay khi tiếp đất, Thốc Lãng đã thu hồi hình dạng động vật và biến thành một nam nhân trần trụi.

Hắn không có hứng thú hù dọa đám động vật cấp thấp này, nếu chúng dọa chết thì lại phải đến nơi khác để tìm thức ăn, quá phiền phức, hắn lười đi tìm.

Thốc Lãng chậm rãi đi xuống núi, chuẩn bị về hang ngủ.

"A—— " Tiếng hét xuyên thấu bầu trời, một con rắn nước nhỏ dài quấn quanh cổ tay Tô Mộc, cậu theo bản năng vô thức vung tay lên, cố gắng hất con rắn ra khỏi tay mình, nhưng nó càng ngày càng quấn chặt hơn, thậm chí còn vươn tới eo cậu, "Cứu mạng a - a. "

Lỗ tai Thốc Lãng giật giật, âm thanh hắn mới nghe được vừa rồi là của âm thanh của con người sao?

Thật kỳ lạ lại vẫn còn con người xuất hiện trong khu rừng cấp thấp này.

Kể từ khi thủ lĩnh của tộc Tiêm Sí lang biết việc giao phối giữa con người với Tiêm Sí lang sẽ sinh ra những thế hệ sau mạnh mẽ hơn, về mặt cơ bản tất cả các Nhân tộc đều đã được đưa vào chăm sóc đặc biệt của loài Tiêm Sí lang.

Thủ lĩnh ngu ngốc của bầy Tiêm Sí lang kia chính là phụ thân của Thốc Lãng, còn Thốc là con sói mà phụ thân hắn kết hợp cùng Nhân tộc sinh ra.

Vì mẫu thân là con người nên Thốc Lãng có thể duy trì hình dạng thứ hai trong thời gian dài, không giống như cha hắn chỉ có thể duy trì hình dạng này trong vài giờ.

Việc đi lại trong rừng trong hình dạng con người sẽ thuận tiện hơn nhiều so với hình dạng động vật cũng không đến nỗi khiến tất cả động vật trong rừng sợ chết khϊếp.

Thốc Lãng lần theo nơi phát ra âm thanh liền nhìn thấy một thiếu niên Nhân tộc nhỏ nhắn.

Thốc Lãng một chân rảo bước tiến lên trong nước, hét lên bằng ngôn ngữ Nhân tộc: "Này, ngươi có cần giúp đỡ không?"

Chỉ là một con rắn nhỏ mà thôi, vì sao con người này lại nhát gan như vậy.

"Ahhh-cần! Cần! " Tô Mộc gần như sợ đến phát điên, nghe được thanh âm đồng loại, thực sự vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng!