Chương 34: Dự tính

Ăn xong bữa sáng, không khí vi diệu giữa Lăng Kính và Viên Tụng đã dần tan biến, thay vào đó là sự hoà hợp tốt đẹp.

Lăng Kính nhìn người ngồi đối diện mình đang chậm rãi ăn bánh ngọt, hai tay đan vào nhau, chống cằm suy tư.

CᏂị©Ꮒ một trận đã đời, ôm nhau ngủ đến sáng, dù nói chỉ là nghĩa vụ phu thê nhưng có vẻ hai người bọn họ có phần hơi tình cảm quá, mà hình như vì kiểu tình tứ này Viên Tụng mới trở nên dễ nuốt như vậy, cảm giác rõ ràng sướиɠ hơn rất nhiều so với những lần trước.

Không chỉ là thể xác, tinh thần cũng được thỏa mãn.

“Khụ, ngươi không ăn nữa à?”

“Nhìn ngươi no mắt rồi, ăn không nổi nữa.”

Viên Tụng từ bỏ giao tiếp cùng người thần kinh, tiếp tục chậm rãi ăn nốt phần của mình. Y ngẫm nghĩ, từ hôm qua sau khi y nói cần phải rõ ràng tình cảm, Lăng Kính dường như luôn cố tình nói ra mấy lời bông đùa quá trớn dễ khiến người ta hiểu lầm thì phải.

Chuyện này khiến y có chút không vui.

Y không muốn mình sinh ra vài phần ảo tưởng hoang đường.

Uống một ngụm nước kết thúc bữa ăn, Viên Tụng theo thói quen hất hất ống tay áo, chọn một tư thế tương đối thoải mái nói: “Ngươi muốn nghe về kế hoạch của ta?”

Lăng Kính chống cằm, nhướng mày nhìn y: “Đương nhiên. Ta không thể mù quáng nghe theo lời Viên mưu sĩ được.”

Viên Tụng không tỏ thái độ trước danh xưng mới được phong. Y ngả lưng về sau, ngón trỏ trái miết lên mu bàn tay phải: “Ta nhận được tin tức trong cung, Yến phi đã hạ sinh thành công một tiểu hoàng tử. Nàng ta là người của Dung đảng lại tham vinh hoa phú quý, giờ phút này đã có đứa trẻ chống lưng, hiển nhiên sẽ tìm mọi cách để lão ta nâng đỡ, đưa đứa trẻ kia lên làm thái tử. Hoàng đế đăng cơ đã lâu nhưng con cái đều chết yểu, nếu đứa trẻ này có thể khỏe mạnh lớn lên, Dung Hoan coi như đạt được mục đích ban đầu của mình.”

“Một hoàng đế bù nhìn?”

“Chính xác.”

Viên Tụng hơi nheo mắt lại, tầm nhìn dừng trên bàn trà nhưng lại không hề có tiêu cự: “Theo như phán đoán của ta, nếu trong vòng một năm này không có thêm đứa trẻ nào được sinh ra, vị trí thái tử kia coi như sẽ được xác định. Theo tính cách của đám người Dung đảng, trước tiên bọn chúng sẽ nâng vị trí của Yến phi lên, sau đó khiến hoàng đế đột ngột lâm bệnh mà qua đời. Thái tử tuổi còn quá nhỏ, Yến phi là thân sinh, buông rèm chấp chính, từ đó bọn họ có thể thông qua Yến phi để thao túng tiểu hoàng đế, điều khiển sóng gió trong triều.”

Y nói xong, liếc sang nhìn Lăng Kính: “Nhưng mà giữa đường còn nhảy ra ngươi.”

“Ngươi không trấn bắc nữa, trao trả binh quyền muốn về triều làm một vương gia nhàn tản, mưu sự quốc phòng. Đối với Dung đảng, ngươi là cái gai trong mắt cái dằm trong tim, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm cách thủ tiêu ngươi, nếu không hoặc là ngươi sẽ ở trên triều đối đầu với họ, hoặc là trực tiếp dùng tư cách hoàng thúc tác động lên tiểu hoàng đế, bọn họ sẽ mất cơ hội kiểm soát tình hình.”

Lăng Kính nghe vậy hơi mỉm cười: “Vậy xem ra cái mạng của ta cũng có giá đấy chứ!”

Viên Tụng không để ý đến phần tự luyến này, y nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng: “Thời gian này ngươi ở Tây Quan đánh trận, đúng lúc Kim Tầm Sa lại chạy thoát, ta nghi ngờ bọn chúng sẽ mượn đao gϊếŧ người, lợi dụng lão già kia xử lý ngươi.”

“Có lý, thảo nào ta lật tung hết quanh đây không thấy lão, sợ rằng đã về dưới cánh Dung Hoan rồi.”

“Vậy nên thời gian này cẩn thận một chút. Cứ coi như chúng ta an toàn vượt qua giai đoạn này, về kinh, lão ta cũng sẽ nhân cơ hội chèn ép ngươi, ly gián ngươi và hoàng đế. Ngươi cố gắng lấy được sự tín nhiệm của hoàng đế, ta sẽ tìm hiểu thêm tình hình trong cung. Trong thời gian đó, ngươi hãy cho người điều tra mấy chuyện tốt của Dung đảng, lặng lẽ tuồn ra ngoài. Miệng đời rất tốt, tin tức sớm muộn gì cũng đến tai hoàng đế, so sánh giữa một Dung Hoan thị phi và một hoàng đệ tài giỏi lười nhác, không cần nghĩ cũng biết hắn sẽ chọn ngươi để phụ tá tiểu thái tử về sau. Bởi vì ngươi có quyền đối với tiểu thái tử, địa vị của Yến phi tự khắc chỉ là người sinh ra đứa trẻ, đức hạnh không đủ lại không có khả năng người dạy dỗ người kế vị sau này, nâng lên làm hậu quả thực không xứng. Lợi ích Dung Hoan hứa hẹn với nàng ta không thành, nội bộ tự khắc sẽ có mâu thuẫn, Dung Hoan sẽ nắm một con cờ ngoài khả năng khống chế, tự nhiên mất đi công cụ để điều khiển hoàng đế bù nhìn trong kế hoạch. Nếu thời gian đó ngươi đã hưu ta, ta sẽ trở lại trong cung do thám, ngươi ở bên ngoài chuẩn bị sẵn binh lực, phòng khi Dung Hoan hết đường sẽ làm phản để lên ngôi. Đương nhiên, lão muốn vững vàng cũng phải có điều kiện, theo ta nghĩ, thứ nhất sẽ là bêu rếu danh tiếng của ngươi, thứ hai là tẩy trắng bản thân, đem tội trạng đẩy lên đầu kẻ khác, thứ ba là tố cáo tiểu hoàng đế đang bị thao túng, có lẽ là đưa ra quyết sách sai lầm nào đó khiến dân chúng lầm than hay tử vong số lượng lớn mà ai ai cũng oán trách, như vậy lão lên ngôi liền có thể ngồi vững trên đó.”

“Nhân cơ hội đó, ngươi tung ra tin tức thu thập được, ta sẽ làm nhân chứng tố cáo lão. Chỗ ngồi chưa ấm đã lung lay, lão nhất định sẽ ra thánh chỉ biến ta thành tội nhân phải chết nhưng dân chúng không ngu, có thể suy diễn ra thành lão muốn bịt đầu mối. Đến nước này ngươi liền quay trở lại, dân chúng sẽ coi ngươi như cứu tinh, ngươi soán ngôi cũng là danh chính ngôn thuận, sau đó trảm lão là yên ổn nhất.”

Lăng Kính nghe Viên Tụng nói xong thì trầm tư suy nghĩ.

Cái đầu y nhỏ như vậy, rốt cuộc bên trong chứa được bao nhiêu thứ thế?

Hắn khẽ miết môi, hỏi: “Vậy nhóc con đó sẽ thế nào?”

“Ngươi có thể nhận làm con nuôi, hoặc để nó làm một vương gia cũng được.”

Viên Tụng nhìn hắn nghĩ nghĩ, lại nhìn hắn gật gù. Lát sau, Lăng Kính lên tiếng: “Ngươi đã suy tính kỹ càng tới vậy rồi, ta cũng không còn gì để nói. Quyết định như thế, nếu có thêm gì phát sinh, chúng ta thảo luận sau.”

Viên Tụng đáp một tiếng, hai người lại tách ra. Lăng Kính đi xử lý công vụ, mà Viên Tụng thì đi dạo một vòng tiêu thực, sau đó lại tìm sách đọc suốt cả ngày dài.