Sáng ngày hôm sau, lúc Thẩm Anh Vi thức dậy đã không thấy Hoắc Thiếu Dực đâu nữa.
Cô nghĩ anh có thể ra ngoài đi làm rồi, dù sao công việc trước nay của anh không ít.
Áp lực của Hoắc thị đè lên người Thiếu Dực là rất lớn, nếu không có tinh thần thép có khi anh đã bị nó đè bẹp rồi.
Cô mang dép lê đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, lúc đi vào liền thấy trên bồn rửa mặt là cốc nước nhỏ còn ấm cùng với bàn chải đánh răng đã được để sẵn kem.
Bên kia là quần áo cho cô thay ngày hôm nay cùng một chiếc khăn tắm.
Biết những việc này là Hoắc Thiếu Dực làm, trong lòng cô không thể nói là không cảm động.
Trước nay anh vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng chăm sóc cho cô sợ cô chịu một chút ấm ức nhỏ. Dù anh bề bộn mọi điều đi chăng nữa, anh vẫn lo lắng cho cô trước tiên.
Thẩm Anh Vi nghĩ có lẽ mình nên nói chuyện với anh cho ra, không nên để thế này mãi được.
Nhưng nghĩ đến biểu hiện của Hoắc Thiếu Dực ngày hôm qua, cô nghĩ anh khó lòng mà nghe cô nói hết.
Không biết vì lí do gì anh lúc nào cũng nghĩ rằng cô sẽ rời bỏ anh, nghĩ cô không tin tưởng anh, đôi lúc hành động của anh có phần cực đoan nhưng cô có thể thông cảm.
Cô không muốn mọi chuyện trở lên rối loạn, cần phải có biện pháp để giải quyết mọi thứ.
Thẩm Anh Vi mở cửa đi xuống phòng ăn, may mắn hôm nay cửa không khóa, cô còn nghĩ có thể anh đã thông suốt rồi.
Nhưng lúc nhìn thấy đám vệ sĩ đông gấp đôi gấp ba ngày thường đi đi lại lại trong sân nhà thì trong lòng cô liền phát lạnh.
Anh đang làm cái gì vậy?
Cô nén lại tất cả, ngồi trước bàn ăn chờ người làm mang đồ ăn sáng lên, bác Trương thấy cô có vẻ vẫn bình thường giống mọi ngày nên cũng chưa vội hỏi chuyện.
Chờ cô ăn sáng xong bác ấy mới lên tiếng.
“Phu nhân, cô cùng thiếu gia cãi nhau sao?”
Bác ấy đã hỏi được đám vệ sĩ chuyện hôm qua cô gặp phải.
Theo như lẽ thường thiếu gia nhà mình nên ở bên cạnh chăm sóc cô ấy, an ủi cùng yêu thương, đáng lẽ nên dính vào nhau ngọt ngào gấp đôi gấp ba ngày thường. Chứ không phải tình cảnh giận dỗi người này không chịu nói chuyện với người kia như thế.
Trong phút chốc ông ấy cũng đã quên mất vốn dĩ thiếu gia nhà mình cũng không có suy nghĩ giống như người thường.
“Không phải ạ.”
Thẩm Anh Vi lắc đầu, hai người lúc này không giống cảnh giận nhau như mấy cặp tình nhân bình thường. Có lẽ là họ chưa đủ hiểu nhau nên mới dẫn đến việc này.
Thôi thì nếu Hoắc Thiếu Dực không muốn gặp cô thì cô cũng không ép.
Thẩm Anh Vi buông đồ ăn trên tay xuống, vừa nghĩ muốn ra ngoài hít thở khí trời một lúc nhưng lại bị vệ sĩ chặn lại.
“Thiếu phu nhân, cô không thể ra khỏi biệt thự được.”
Khuôn mặt hai người lạnh tanh không hề có cảm xúc.
“Cái gì?”
“Thiếu gia đã nói không để cho thiếu phu nhân ra ngoài, mong thiếu phu nhân hiểu cho.”
Thẩm Anh Vi chỉ khó chịu trong một chốc, cô vẫn không ồn ào đòi ra ngoài cho bằng được nữa.
Đám người này chỉ nghe lời Hoắc Thiếu Dực, nên việc bây giờ của cô là tìm anh chứ không phải ngồi nói lí với vệ sĩ.
Như vậy cũng chẳng giúp ích được gì.
Thẩm Anh Vi tìm bác Trương hỏi xem Hoắc Thiếu Dực đang ở đâu, cứ nghĩ sẽ nhận được đáp án rằng anh đã đi đến công ty rồi nhưng không ngờ bác ấy lại nói Hoắc Thiếu Dực đang ở thư phòng.
Anh mang hết công việc từ công ty về đây từ sáng sớm, nếu không có gì quá quan trọng sẽ không ra khỏi nhà.
Thẩm Anh Vi không muốn làm phiền anh. Cô về lại phòng chính tìm cuốn sách hôm qua đang đọc dở ra xem tiếp.
Cứ như vậy trôi qua một ngày, dù không bị hạn chế quá nhiều nhưng lúc nào cô cũng cảm thấy có người đang giám thị mình.
Đến cả điện thoại anh còn chưa trả cho cô, máy tính hay dụng cụ lên mạng đều đã bị anh mang đi hết.
Vậy là muốn cô tách biệt hoàn toàn với bên ngoài.
Có thể anh lo cho cô sẽ buồn chán nên dặn bác Trương mua thêm rất nhiều sách để trong phòng đọc ở gần phòng ngủ.
Sách trong đó đã chất đầy ba mặt tường rồi mà anh vẫn còn có ý định bổ sung thêm, có phải muốn cô cả đời ở đây không?
Cứ nghĩ sẽ không gặp được anh cả ngày, thế mà đến bữa ăn tối anh còn cố tình tự mình bưng lên để ở phòng ngủ.
Hoắc Thiếu Dực vẫn như vậy, trên mặt vẫn là nét cưng chiều không nói thành lời.
“Vi Vi, chúng ta tổ chức hôn lễ được không?”
Trước đó anh còn nghĩ hôn lễ nên chuẩn bị thật kĩ càng, không thể làm một cách gấp gáp vội vàng nên chưa làm ngay.
Nhưng bây giờ anh lại có suy nghĩ khác, anh muốn tất cả mọi người đều biết Thẩm Anh Vi là vợ anh, nhất là những người lúc nào cũng ao ước giữ được cô cho riêng mình.
Thẩm Anh Vi đương nhiên sẽ không phản đối chuyện này, dù sao giấy đăng kí kết hôn họ cũng đã kí rồi, vợ chồng hợp pháp cũng đã thành thì còn gì băn khoăn nữa.
Nhưng Hoắc Thiếu Dực dạo này cứ lạ lạ nên cô vẫn muốn hiểu rõ ràng anh thêm một chút.
Thấy cô ngập ngừng không đồng ý ngay, chút lý trí của Hoắc Thiếu Dực suýt thì không giữ nổi nữa.
“Em không đồng ý?”
“Em chưa có nói.”
“Vậy là em đồng ý?”
Thẩm Anh Vi ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt anh lúc này chỉ có hình bóng của cô.
“Anh còn chưa trả lời em, tại sao lại nhốt em lại?”
“Anh lo cho an toàn của em.” Anh không để lộ quá rõ bản tính của mình như đêm qua, chỉ khẽ nhăn mày một cái rất nhẹ.
“Nhưng anh làm như vậy là lo lắng thái quá.”
Anh nhốt cô lại, anh hạn chế tự do của cô, anh muốn cô cách biệt hẳn với bên ngoài. Điều này làm cô khó lòng không nghĩ ngợi nhiều.
“Vi Vi, em hãy hiểu…”
“Không, em không muốn hiểu.” Cô rút tay mình ra khỏi bàn tay rộng lớn của anh, một chút cũng không nhân nhượng.
Anh sẽ chỉ nói với cô những lời dỗ dành mềm mỏng mà thôi.
“Thiếu Dực.”
“Anh đã nói rồi, từ giờ trở đi em phải ở lại đây, một bước cũng không được rời đi.”
“Anh đang giam giữ em sao?”
“Vi Vi, anh không nhốt em ở trong phòng ngủ nữa nên không được tính là giam giữ.”
“Nhưng anh không cho em ra ngoài biệt thự.”
“Em còn muốn đi đâu, em đừng nghĩ sẽ bỏ đi.”
“…”
Hai người cứ nói qua nói lại như vậy, cuối cùng lại thành tan rã trong không vui.
“Anh ra ngoài đi, em muốn suy nghĩ một chút.”
Đã một tuần qua đi kể từ sự việc đó, Thẩm Anh Vi biết mình không thể nói thông với anh được nên cũng hết cách.
Cô đã rất mệt mỏi.
Mấy ngày này Hoắc Thiếu Dực không nhắc lại chuyện cũ, có lẽ là muốn để cô có không gian riêng.
Hôm nay anh có việc phải ra ngoài, không thể trì hoãn được, anh đã bỏ việc ở công ti cả tuần rồi.
Trước khi đi anh còn dặn dò đủ thứ, Thẩm Anh Vi chỉ gật gật đầu cho qua.
Cô xuống vườn hoa sau nhà đi dạo một vòng, vì để cho cô vui nên anh không tiếc tiền thuê cả đội ngũ về trang hoàng lại vườn hoa, còn mang cả các giống hoa quý ở các nước về trồng ở đây.
Thẩm Anh Vi đi một vòng, phát hiện sau vườn thế mà lại có một cánh cửa sắt bị cây lớn phía trước che phủ không dễ lộ.
Ở đây không có vệ sĩ canh gác, trước đó cô đã kêu mấy người này đi chỗ khác đừng đi theo mình nên bây giờ không có ai ngăn cản cô cả.
Cô chỉ tiến lên muốn thử một chút, thế mà phát hiện cửa không khóa, chỉ hơi rỉ sét nên không dễ đẩy ra.
Đối diện với cửa ra là đường đi không lớn, nhưng có đèn đường soi sáng rõ ràng đủ để xua đi bóng tối có thể làm cho cô sợ hãi.
Thẩm Anh Vi ở nhà đã lâu, cũng muốn đi đi lại lại một chút, cô không có ý định đi xa, chỉ đi dạo một chút rồi về.
Dù xảy ra sự kiện lần trước nhưng cô biết không phải lúc nào thế gian cũng đầy rẫy điều xấu như vậy.
Cô không thể sợ hãi rồi tránh trong nhà mãi được.
Hít một hơi khí trời mát mẻ, bóng của cô kéo dài trên nền đường bằng xi măng, Thẩm Anh Vi vừa đi vừa thả chậm tốc độ.
Nghĩ thầm Hoắc Thiếu Dực rất bận rộn, đã đi thì còn khuya mới về, nhưng cô sợ người trong nhà sẽ náo loạn lên mà tìm cô mất.
Nhất là mấy người vệ sĩ được anh cử đi nhìn chằm chằm cô, họ sẽ phát hiện ra cô không có ở đó sớm thôi.
Nên chắc chỉ có thể đi một chút rồi phải quay về ngay.
Đương lúc cô đang suy nghĩ, phía trước đột ngột có xe dừng lại, đèn xe oto chói sáng chiếu vào người cô, khiến cô mất một lúc mới có thể nhìn mọi thứ một cách rõ ràng.
Hoắc Thiếu Dực từ trên xe bước xuống, khuôn mặt âm trầm hẳn.
Cô có cảm giác mình đang làm điều xấu rồi bị bắt tại trận, hơi sợ khí thế dọa người của anh, lúc anh tiến đến còn bị anh dọa đến lùi vài bước.
Hành động tránh né rõ ràng của cô đã kí©h thí©ɧ đến anh, anh không do dự bước từng bước thật dài, thô bạo ôm lấy người con gái khiến anh mất ăn mất ngủ hàng đêm.
“Em định đi đâu? Hả?”
“Em không có, anh bình tĩnh chút.”
Bây giờ nếu giải thích cô chỉ đi dạo khéo anh sẽ không tin, quả nhiên anh không hề muốn nghe cô giải thích một chút nào.
Anh ôm chặt cô rồi kéo lên xe, để bảo vệ mở cổng rồi tiến vào nhà.
Thẩm Anh Vi nói mấy lời nhưng lần nào cũng bị anh lạnh nhạt đáp, không hề tin tưởng dù chỉ một câu.
Cô bị anh ôm về phòng ngủ, lại bị anh thô lỗ ném lên giường, nhìn anh đang giận dữ, cô vẫn không quen nhìn anh như thế này.
Anh tóm chặt hai tay cô, nâng lên một vật khiến cô phát run.
Là một sợi xích mỏng bằng vàng.
“Vi Vi biết anh muốn làm gì không? Anh muốn khóa em lại, để em không thể đi đâu nữa.”