Chương 9: Giấu đầu hở đuôi

Động tác lôi kéo nàng của hắn vì câu nói này mà dừng lại, nhưng bàn tay hắn vẫn nắm chặt khuỷu tay Uyển Uyển không nhúc nhích. Hai người lặng yên nhìn nhau, giây phút này im ắng đến độ dường như vạn vật trên thế gian đều dừng lại, tim của nàng cũng thế, chỉ có những cơn gió hiu hiu lạnh phất qua làn tóc như thể nhắc nhở nàng, hoàn cảnh khó xử hiện tại đều là sự thật.

Tiến cung làm họa sĩ đương chiều là hoàng mệnh, nàng không thể cưỡng lại, triều đại này tuy có nữ họa sĩ, nhưng nàng lại lấy thân phận nam nhân mà hành tẩu, không phải giấu đầu hở đuôi thì là gì? Năm năm trước nàng cứ thế bỏ đi, nàng hiểu dù có quay lại thời điểm đó, hắn vẫn sẽ chọn ở lại, nàng vẫn sẽ chọn buông tay. Khi ra đi, nàng đã chấp nhận bỏ lại tất cả, quên đi thân phận, bỏ lại quá khứ, để mọi thứ tiêu tan theo làn gió, nhưng vào thời khắc này nàng mới bàng hoàng nhận ra, rõ ràng mọi thứ vẫn ở đó, vẫn hiển hiện sự tồn tại của mình, dù nàng muốn quên nhưng nó vẫn ở đó, nhắc nhở nàng quá khứ xưa cũ.

Vừa đến Bắc Kinh, từng giây, từng khắc nàng đều có ý nghĩ muốn gặp Chu Trăn, càng trêu ngươi hơn chính là, nàng còn ở trong vương phủ của chàng ta.

Nàng từng nghĩ rằng sau khi thành hôn cùng Đoàn Nghi Thuần, hắn sẽ quên nàng, nàng bất quá chỉ là một hạt cát nhỏ bé, vô tình rơi xuống một đoạn nhân sinh ngắn ngủi của hắn, thoáng qua trong chốc lát liền biến mất vô tung, vô ảnh. Tình cảm nàng đối với hắn chỉ có hận, thực hận, nhưng sau chữ hận đó là gì, chính nàng cũng không biết.

Nhân sinh của nàng chính là một canh bạc, mà mỗi bước đi là sự đánh cược không ngừng. 5 năm trước nàng cược thua, toàn thân chật vật mà ra đi. Ngay lúc này, gặp lại hắn, nàng cho rằng hắn thấy nàng sẽ chỉ cười nhạt, vân đạm phong kinh mà rời đi, điệu bộ quý khí 10 phần, cao cao tại thượng nhìn xuống một nhân vật nhỏ bé đến độ chẳng đáng khiến hắn để tâm, cũng chẳng rảnh đoái hoài đến.

Đáng tiếc nàng đoán sai, chính Chu Trăn cũng không hiểu đến cuối cùng hắn vì cái gì mà tức giận?

Uyển Uyển nhìn bóng lưng hắn, không biết, cũng không đoán ra được.

Hắn không nói một lời, nàng cũng chẳng dám rên một tiếng, hai người cứ dùng dằng đứng đó.

Cuối cùng thì hắn vẫn là hoàng tử cao quý được giáo dưỡng nơi Tử Cấm Thành, ngâm mình trong hàng đống lễ tiết mà trưởng thành, hiểu cung quy, cũng biết náo loạn ở nơi nhiều tai mắt, đủ chuyện thị phi này là không khôn ngoan. Kìm nén lửa giận, giọng hắn trầm xuống, 10 phần mỉa mai nói: “Sao nào? Chẳng lẽ tiên sinh muốn chúng ta ở trong cung này ngồi tính toán sổ sách cũ với nhau?” Hắn cười khẽ, biểu cảm cực kì quái dị.

Uyển Uyển quay mặt đi chỗ khác, không nhìn hắn. Chu Trăn dùng lực khéo nàng đi về hướng cổng thành. Uyển Uyển xiêu xiêu vẹo vẹo đi theo hắn, cố giữ thăng bằng để không ngã.

Chu Trăn bế thốc nàng nhảy lên ngựa, kẹp chặt bụng ngựa phóng đi. Vó ngựa đều đặn nện xuống nền gạch, hắn không đến Quân doanh mà trực tiếp hồi Vương phủ.

Trời đã chạng vạng tối, người đi lại trên phố đã vãn, cũng có vài người qua đường thần sắc quái dị giơ tay chỉ trỏ, bàn tán hai người họ. Giờ phút này Uyển Uyển nào còn tâm trạng tính toán nợ xưa, chỉ chăm chăm cúi mặt xuống, cảm thấy tình huống này mất mặt vô cùng, sợ bị nhận ra, khuôn mặt ửng đỏ, chôn chặt vào ngực hắn.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ: “Mới vừa rồi không phải còn không nguyện ý nhìn ta một cái? Giờ biết sợ rồi?” Người này mở miệng ra liền không có lời nào tốt đẹp, Uyển Uyển sợ mất mặt không dám nhúc nhích, cũng lười để ý đến mấy lời châm chọc của hắn.

Hắn một tay kéo cương ngựa, cơn giận còn chưa tiêu tan, thấy nữ tử trong lòng không thèm để ý mình, hắn nhẹ nhàng tháo cây trâm trên đỉnh đầu nàng, làn tóc đen mượt như lụa xõa xuống, chạm vào cánh tay hắn ngưa ngứa, “Không để ý đến bản vương? Ra ngoài học được bản lĩnh rồi, liền kiêu căng phải không?”

Uyển Uyển bí hắn kéo tê cả da đầu, sao lại không tức giận cho được? Mặt nàng đỏ bừng như ráng chiều, không biết là do xấu hổ, hay tức giận, hay là đau đớn, khóe mắt lóng lánh ngấn nước, thở phì phì nhìn hắn chằm chằm.

Chu Trăn vốn định tiếp tục khi dễ nàng, nhưng khi cúi đầu nhìn vào đôi mắt hạnh xinh đẹp ấy, hắn thoáng sửng sốt. Vẫn khuôn mặt nhỏ tinh khôi, trắng ngần trong trẻo như hoa lê tháng ba, đôi má ửng hồng như áng mây buổi hoàng hôn, khóe mắt rưng rưng lệ, khiến Chu Trăn nhớ tới hồ sen ở hậu hoa viên vương phủ kia, đúng là nét kiều diễm động lòng người. Vẻ đẹp của nàng so với năm năm trước càng thêm quyến rũ, bớt đi phần non nớt, thơ ngây, tóc xanh yểu điệu, tung bay theo gió, mơn trớn cần cổ hắn, khiến cổ họng hắn bỗng khô khốc.

Vó ngựa đều đều chạy, mỹ nhân trong ngực, nhỏ nhắn, khả ái, mềm mại, còn không yên phận, tay chân cua loạn trên người hắn. Nàng có chút tự giác nào không cơ chứ.

Hầu kết hắn nhấp nhô, hắn cũng chỉ là một nam nhân bình thường, làm sao chịu được sự trêu chọc vô ý này? Chẳng mấy chốc, một trận nhiệt lưu từ bụng dưới bốc lên, “Đừng lộn xộn.” Hắn trầm giọng mắng.

Uyển Uyển cắn chặt môi dưới, nghe xong, tức giận đến độ trực tiếp dùng đầu hung hăng đập vào ngực hắn một phát.

Ngựa lắc lư chạy đến vương phủ, Chu Trăn trực tiếp kéo nàng xuống đi thẳng về viện của hắn. Uyển Uyển cúi gằm mặt, mặc kệ cho hắn lôi đi, bọn hạ nhân trong phủ ngơ ngác nhìn hai người với ánh mắt quái dị, như gặp quỷ.

Chờ Chu Trăn ném nàng lên giường, đóng chặt cửa, hai người vẫn chưa nói được câu nào tử tế với nhau.

Bình thường phô trương thanh tế là vậy, nhưng cứ đến trước mặt hắn thì mọi dũng khí của nàng đều hóa hư không.

“Không phải bình thường nhanh mồm, nhanh miệng lắm à? Tại sao không nói chuyện?” Hắn ngồi bên thư án, híp mắt nhìn nàng.

“Nói không lại vương gia.” Giọng nàng buồn buồn.

“Biết không nói lại được bổn vương thì ngoan ngoãn nghe giao phó đi.” Hắn dời ánh mắt, nghiêng chân, tư thế hệt như Cẩm Y Vệ thẩm vấn phạm nhân trong đại lao.

Uyển UYển cực kì không vui, năm năm trước nàng chỉ là một cô nương nhỏ bé của Tầm Phương các, số phận tùy người định đoạt, không dám ngỗ nghịch với hắn, nhưng bây giờ hắn dựa vào gì mà lớn tiếng với nàng? “Vương gia muốn biết chuyện gì?”

Chu Trăn gõ gõ xuống mặt bàn, trái tim nàng cũng theo đó mà lơ lửng lên xuống, “Sư huynh kia của nàng vẫn khỏe chứ?”

Uyển Uyển sững sờ, sao hắn lại biết sư huynh? Giữa hai người bọn họ có quan hệ gì?

Chu Trăn đi đến trước giường, bày ra một tư thế mập mờ, nắm chặt cổ tay nàng, mặt dán vào bên tai nàng, ngữ khí lưu manh nói, “Tiên sinh có hay lời đồn đại bên ngoài gần đây? Bản vương là long dương chi phích (Đồng tính nam), chỉ yêu nam.” Hắn nhẹ nói, “Ăn mặc thế này, Uyển Uyển hẳn là muốn đến chỗ bổn vương, tiếp tục chuyện xưa?” Miệng lưỡi hắn xưa nay vốn ngoan độc không tha ai, lai gặp phản ứng này của Uyển Uyển, liền càng muốn một nước lấn tới.

Uyển Uyển bị lời nói của hắn làm cho tức nghẹn, bực quá liền phản bác, “Vương gia nói xong chưa? Sự việc của chúng ta sớm đã kết thúc từ năm năm trước, vương gia không nên cùng ta dùng dằng nữa.”

Chu Trăn hừ một tiếng, vỗ vỗ tay đứng dậy, “Ngươi không nói cũng không sao, thời gian còn dài, chả lẽ ngươi nghĩ bản vương không thể ép ngươi mở miệng.”

Dù sao thời gian còn dài, nàng không nguyện ý nói, hắn sẽ chậm rãi tra, tóm lại bằng mọi giá sẽ lật lại chân tướng chuyện năm năm về trước.

Kỳ thật oán khí năm năm trước của hắn đã sớm tiêu tan, niềm kinh hỉ vì sự xuất hiện của nàng vốn đã đánh tan tất cả.

“Nàng ngoan ngoan học ít công phu lấy lòng của mấy thái giám bên Đông Xưởng, hừ, hai năm ở Tầm Phương Các mà chút tiến bộ cũng không có.” Chu Trăn đứng dậy, “Làm cho bản vương vui vẻ, Tử Cấm Thành này tự có chỗ cho nàng yên thân.”

Lúc trước cũng vậy, Chu Trăn lúc nào cũng có thể khiến cho nàng không thể cãi lại câu nào, nghẹn đỏ mặt mà không thể phản bác.

“Việc lấy lòng Vương gia tốt nhất vẫn cứ để cho Cửu tiểu thư Đoàn Gia làm thôi.”

Lần này đến lượt Chu Trăn nghi hoặc quay lại nhìn nàng, “Chuyện này liên quan gì đến Đoàn Nghi Thuần? Nàng nói linh tinh gì thế?”