Chương 8: Lệ quỷ ở khu phố Lục Nam (2)

Lưu Anh: “…”

Đẹp chỗ nào?

Lưu Anh cực kỳ hoài nghi thẩm mỹ của nữ quỷ này có vấn đề!

Nhìn thấy dung mạo của bổn tọa sao? Đây mới gọi là xinh đẹp, đây mới gọi là mỹ lệ không gì sánh bằng!

Nữ quỷ kia vẫn không ngừng dùng giọng điệu mê hoặc thổi gió bên tai Lưu Anh: “Muốn có dung mạo xinh đẹp không? Muốn có tiền tài danh vọng không? Chỉ cần ngươi theo ta, ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi mong muốn…”

Vẻ mặt của cô rất đặc sắc, kỳ quái, lời này nghe như thế nào cũng cảm thấy giống ác bá đang dụ dỗ thiếu nữ nhà lành vậy…

Nhìn thấy Lưu Anh vẫn bất động thanh sắc, Lệ quỷ kia không kiên nhẫn bày ra bộ dạng hung ác, buông lời uy hϊếp: “Đừng nghĩ tới việc có thể rời khỏi đây, người đã rơi vào tay ta, chưa có kẻ nào chạy thoát được!”

Lưu Anh thầm nghĩ, đó là do bọn chúng vô dụng…

Lệ quỷ nhìn dung mạo của cô, không khỏi nghiến răng ghen ghét. Tuy nhiên, cô ta cũng nhanh chóng an ủi bản thân mình rằng, chờ một lát nữa lột lớp da đó xuống đắp lên cho mình là được, không cần phải gấp, không cần phải gấp…

Đêm càng về khuya, âm khí càng thịnh cho nên sức mạnh của Lệ quỷ kia lại càng tăng. Chẳng mấy chốc, khắp con hẻm nhỏ đã ngập tràn tà khí.

Tà khí ngùn ngụt bốc lên, khiến ánh trăng trên đầu cũng ảm đạm lu mờ đi không ít. Người đi ngang qua con hẻm chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, cũng không dám nghiêng đầu nhìn liền vội vàng chạy đi rồi.

Phía bên trong, Lệ quỷ lơ lửng giữa không trung. Hình dạng của nữ quỷ thay đổi, thế mà lại thật sự biến hóa thành một thiếu nữ với dung mạo thanh tú.

Lưu Anh nhìn thấy biến hóa này thì nhỏ giọng lầm bầm với Hắc Tử trong tay: “Thế mà cô ta lại thật sự xinh đẹp.” Lực lượng của Lệ quỷ phải đạt tới cực thịnh mới có thể duy trì trạng thái bản thân muốn. Xem ra không phải là cô ta muốn biến xấu, mà là lực lượng không đủ ai…

Hắc Tử: …

Thứ cần để ý bây giờ là thứ này ư?

Lệ quỷ lơ lững giữa tà khí cảm thấy vô cùng tự tin. Là lực lượng đem đến sự tự tin cho cô ta. Cô ta cong môi, đắc ý cười:

“Nhìn thấy rõ? Chỉ cần đi theo ta, ta sẽ cho ngươi dung mạo như hoa…”

Đối diện với Lưu Anh bây giờ, nữ quỷ cảm thấy chỉ cần một ngón tay cũng có thể ấn chết cô, cho nên lúc nói giọng điệu cũng mang theo vài phần ban ân.

Mà Lưu Anh ngay cả mắt cũng không muốn động, nói chuyện với loại người… À không, loại quỷ thiểu năng như vậy, cô sợ sẽ ảnh hưởng tới trí thông minh của mình.

Lưu Anh vuốt ngược lông mao của Hắc Tử lên, dưới đôi mắt đầy kháng nghị của nó, nhẹ nhàng buông lời: “Muốn thì tự mình động thủ.”

Hắc Tử liếc mắt nhìn Lệ quỷ một cái. Tuy chỉ là một ánh mắt mà thôi nhưng lại khiến trong lòng nữ quỷ nhảy dựng lên. Cô ta thầm mắng bản thân một tiếng vô dụng, chỉ là một con mèo đen, có gì mà phải sợ.

Thế nhưng điều Lệ quỷ đó không nghĩ tới chính là, mèo đen không có chút lực sát thương nào kia lại đột nhiên nhảy xuống đất, thân hình run rẩy gầm gừ vài tiếng, lắc mình liền biến thành Hắc Kỳ Lân, đôi mắt sắc lẹm lao về phía cô ta.

Vẻ hoảng sợ nơi đáy mắt nữ quỷ chưa hề tiêu tán, nhưng thực lực cùng cấp bậc chênh lệch quá lớn, khiến cô ta chỉ có thể không cam lòng cùng hối hận bị Hắc Tử nhấm nháp từng chút một.

Làm xong tất cả mọi chuyện, trời cũng đã sắp sáng. Hắc Tử biến lại thành hình mèo nhỏ, cuộn tròn trong l*иg ngực Lưu Anh.

Ánh mắt cô không dấu nổi sự kinh ngạc, cô bật ngón tay cái khích lệ nó: “Không nghĩ tới bản thể của ngươi uy vũ như vậy.”

Hắc Kỳ Lân rất quý hiếm nha…

Có một truyền thuyết về Kỳ Lân, đó chính là Kỳ Lân cũng chia làm hai loại, một loại là Hồng Kỳ Lân đem lại phúc tinh, may mắn tài lộc. Loại còn lại chính là Hắc Kỳ Lân, mang tới tai ương, đau khổ. Cho nên Hắc Kỳ Lân vẫn luôn bị chán ghét, săn gϊếŧ. Sau cùng chính là tuyệt chủng.

Lưu Anh vẫn luôn nghĩ rằng truyền thuyết không có thật, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại được tận mắt chứng kiến một Hắc Kỳ Lân hàng thật giá thật.

Nếu tọa kỵ của mình là Hắc Kỳ Lân, vậy thì có bao nhiêu uy vũ nha… Lưu Anh không khỏi mơ mộng.

Hắc Tử đang ngủ say cũng cảm nhận được một cỗ ác hàn hướng về mình, nó nhịn không được run rẩy thầm nghĩ, rốt cuộc là kẻ nào đang tính kế ông đây?!

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Lưu Anh cũng không có hành động gì khác. Dù sao Hắc Tử cũng là do Diêm Vương phái tới, bắt nó làm tọa kỹ cũng không được hay cho lắm.

Nhắc tới Diêm Vương cô lại cảm thấy đau đầu, đêm hôm qua đứng tại chỗ này, cũng không biết hắn đã chạy được bao xa rồi.

Lưu Anh thở dài, nhận mệnh tiếp tục truy đuổi. Tuy nhiên, cô vừa bước ra khỏi con hẻm không bao lâu đã bị hai người mặc đồng phục cảnh sát cản lại.

“Xin chào, không biết cô có phải là người mới rời đi từ khu phố Lục Nam hay không?”

Khu phố Lục Nam?

Người cảnh sát đưa tay chỉ về một hướng, Lưu Anh thuận theo nhìn lại, phát hiện đó là con hẻm mình vừa bước ra, cho nên thành thật gật đầu, “ừm” một tiếng đáp lại.

Tiểu Trần thở dài một hơi nhẹ nhõm, chỉ sợ để cô chạy mất. Cậu ta nghiêm túc giải thích: “Là thế này, sau khi cô rời đi không lâu, người của khu phố đó báo án. Mà cô rất có thể là nhân chứng duy nhất của vụ án này, mong cô trở về đồn hợp tác cùng chúng tôi.”

So với nói thế này, Tiểu Trần càng muốn nói là chúng tôi nghi cô là hung thủ hơn. Nhưng nhìn tới một cô gái nhỏ nhắn thế này, cậu ta lại cảm thấy có lẽ là có hiểu lầm gì rồi. Một cô gái nhỏ nhắn tới mức gió cũng có thể thổi bay này lấy đâu ra sức lực để gϊếŧ người. Cho nên lời ra miệng lại trở thành hai chữ “nhân chứng”.

Cứ như vậy, Lưu Anh mơ mơ hồ hồ bị dẫn tới đồn cảnh sát lấy lời khai. Sau khi tới đây cô mới biết, ông lão gõ mõ đêm qua chết rồi, chết ở bên cạnh đống rác ở trong khu phố Lục Nam.

Rõ ràng đêm hôm qua chính mắt cô nhìn thấy ông ta chạy ra khỏi khu phố, thế nhưng sáng hôm nay lại phát hiện đã chết, nếu là do nữ quỷ kia làm thì cô không thể không biết… Lưu Anh chợt nhớ tới cơn gió âm lãnh tối qua…

“Vào 11 giờ đêm hôm qua cô đã làm gì, ở đâu?” Viên cảnh sát đối diện đúng quy trình đặt câu hỏi.

Lưu Anh mặt không đổi sắc nói hươu nói vượn: “Tôi mới từ trên núi xuống, vì không quen đường nên bị đi lạc.”

Cảnh sát quan sát gương mặt cô một hồi, gương mặt hồng nhuận, ánh mắt bình tĩnh không giống người đi lạc chút nào. Hiển nhiên cậu ta cũng không tin lý do này lắm: “Cô đang nói dối.”

Lưu Anh lại đổi một lý do khác: “… Vậy thì là do bất hòa gia đình, bị đuổi ra khỏi nhà, nửa đêm đi lang thang.”

Viên cảnh sát: “…”

Nhìn thấy vẻ mặt nghẹn lời của cậu ta, Lưu Anh hơi chần chừ: “Vẫn không được à? Vậy tôi lại đổi một lý do khác…”

Viên cảnh sát bị chọc tức tới bật cười: “Cô cho rằng lời khai là thứ gì, muốn đổi là đổi à?”

Lưu Anh rất thành thực lắc đầu: “Tôi không cho rằng lời khai có thể thay đổi, tôi chắc chắn lời khai là có thể thay đổi.”

Viên cảnh sát: …