Chương 6

Vệ Minh Khê thật không biết nên như thế nào trả lời vấn đề này, nàng vốn dĩ cũng không để ý đến Dung Vũ Ca có dung mạo ra sao, càng đâu ra nói đến vừa lòng hay không.

“Chính ngươi vừa lòng là được.” Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca chăm chú nhìn mình, dáng vẻ rất trông chờ câu trả lời, đành phải có lệ trả lời.

“Vậy nàng cảm thấy ta đẹp không?” Dung Vũ Ca đối với đáp án của Vệ Minh Khê tất nhiên không vừa lòng, cho nên lại tiếp tục hỏi.

“Rất đẹp.” Câu trả lời này của Vệ Minh Khê thật ra rất tự nhiên, nữ tử được họa trong tranh thật sự rất đẹp, nàng chỉ là làm người đứng xem mà trả lời. Cái đáp án này, tạm thời làm vừa lòng Dung Vũ Ca.

“Vệ Minh Khê, ta đánh đàn cho nàng nghe được không?” Dung Vũ Ca hỏi, nàng hận không thể làm cho Vệ Minh Khê lập tức yêu mình, cho nên bắt đầu giống khổng tước xèo đuôi mà khoe, bắt đầu đem tài nghệ của bản thân đều phô diễn.

“Được.” nếu Dung Vũ Ca đã nói như vậy, Vệ Minh Khê không thể từ chối, nên cũng chỉ có thể đồng ý.

Dung Vũ Ca ngồi xuống trước cầm, sau khi thử gảy đàn vài tiếng, liền hướng Vệ Minh Khê vẫy tay, ý muốn bảo nàng ngồi bên cạnh mình.

Vệ Minh Khê ngoan ngoãn bước tới, ngồi vào bên cạnh Dung Vũ Ca.

Sau khi Vệ Minh Khê ngồi xuống, Dung Vũ Ca mới bắt đầu đánh đàn.

Hành hành trọng hành hành, dữ quân sinh biệt ly.

Tương khứ vạn dư lý, các tại thiên nhất nhai.

Đạo lộ trở thả trường, hội diện an khả tri!

Hồ mã y bắc phong, việt điểu sào nam chi.

Tương khứ nhật dĩ viễn, y đái nhật dĩ hoãn.

Phù vân tế bạch nhật, du tử bất cố phản.

Tư quân lệnh nhân lão, tuế nguyệt hốt dĩ vãn.

……

*Thông cảm cái này mình không biết dịch, nên để nguyên văn.*

Dung Vũ Ca không suy nghĩ nhiều liền đàn khúc tình cảnh, nàng nhớ tới năm đó sau khi sâu sắc bị Vệ Minh Khê làm tổn thương, nàng rời đi hoàng cung, một người lưu lạc phiêu bạc khắp nơi, rõ ràng rất hận Vệ Minh Khê, vô cùng hận, nhưng lại như cũ không dứt bỏ được nàng ta. Vệ Minh Khê luôn luôn xuất hiện ở trong mộng cùng trong lòng mình chưa từng phai mờ, mỗi lần tỉnh lại luôn là lệ rơi đầy mặt. Hiện tại nghĩ đến, nếu biết sớm bản thân là không bỏ xuống được, không thể hận được Vệ Minh Khê, mình nên là trở về sớm một chút, có lẽ thời gian các nàng ở bên nhau sau này sẽ dài thêm được một chút, nhớ đến cảnh cùng Vệ Minh Khê sinh tử ly biệt, đôi mắt Dung Vũ Ca một lần nữa đỏ lên, giọt nước mắt nóng rát theo gương mặt nàng chảy xuống.

Người đánh đàn giỏi, đó là có thể đem người nghe hòa vào bên trong nhạc khúc, từ âm thanh phát có thể cảm nhận được sự vui, buồn, sự nhớ thương, nỗi lòng của cầm sư, tất cả Dung Vũ Ca đều làm được. Dung Vũ Ca đã đem Vệ Minh Khê vào trong khúc tình cảnh này, khi Dung Vũ Ca đàn đến bi thương, Vệ Minh Khê tựa hồ bản thân cũng đã trải qua giống như nàng. Cái loại cảm giác thống khổ, cô độc, buồn khổ, giãy giụa, chua xót không tha kia tựa như tương tư, dường như không khí bên trong bốn phía đều mang theo chua xót.

Đàn xong một khúc, Dung Vũ Ca chỉ cảm thấy không ổn, nàng cũng không biết vì sao mình lại đánh khúc này, rõ ragng tương phùng cùng tiểu Vệ Minh Khê hẳn là vui sướиɠ mới phải, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc Dung Vũ Ca nhìn về phía Vệ Minh Khê, chỉ thấy mắt nàng có chút hồng, khóe mắt có chút ướt.

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê vì khúc cầm của mình mà cảm động, cảm thấy tâm mình đều mềm nhũng đến cực điểm, dường như có thể đem lòng mình đều hòa tan, chính là không biết làm sao nàng lại cảm thấy có chút đau lòng.

“Nàng như thế nào cũng khóc?” Dung Vũ Ca dùng ngữ khí ôn nhu nhất hỏi, cũng duỗi tay sờ lên gương mặt Vệ Minh Khê, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt nàng.

“Ta cũng không biết, chỉ làm cảm thấy khúc cầm làm xúc động lòng người, cũng làm cho người ưu thương.” Vệ Minh Khê theo sự thật nói, mà nói cũng kỳ quái, hành động thân mật của Dung Vũ Ca giờ phút này, nàng thế nhưng không còn bài xích giống lúc đầu.

“Vệ Minh Khê nàng biết không, có thể một lần nữa có thể nhìn thấy nàng, ta có bao nhiêu cao hứng?” Dung Vũ Ca cười nói, chính là nước mắt từ khóe mắt nàng không ngừng chảy xuống.

“Nàng về sau cũng không thể lại đem ta vứt bỏ.” Dung Vũ Ca vừa cười vừa khóc nói, rõ ràng là nàng muốn làm cho cảnh tượng nhẹ nhàng vui vẻ một chút để Vệ Minh Khê nhớ rõ bản thân, nhưng cũng không biết làm thể nào lại đem cảnh tưởng bây giờ làm cho nặng nề trầm trọng như vậy.

Vệ Minh Khê ngơ ngẩn nhìn Dung Vũ Ca, trong lòng có loại xúc động không tên, nàng cảm giác tình cảm Dung Vũ Ca đối với mình rất sâu đậm, không, phải nói là đối với bản thân của tương lai, nàng thậm chỉ có thể đoán ra một chút, lấy tính tình mình nàng biết có lẽ sẽ thương Dung Vũ Ca. Chỉ là Vệ Minh Khê cảm thấy kỳ quái, nếu là sự tình đã phát sinh, thì cớ gì lại là ở tương lai?

Vệ Minh Khê không đáp, mình làm sao có khả năng chỉ mới thời gian nữa ngày liền yêu một nữ tử, nếu là yêu thì là sự tình ở tương lai, có quá nhiều thứ không thể xác định, nàng nào dám dễ dàng như vậy liền đồng ý hứa hẹn, không đáp chỉ là có chút không đành lòng mở miệng cự tuyệt thôi.

Dung Vũ Ca cũng biết tính tình Vệ Minh Khê, sẽ không dễ hứa hẹn, nàng hiện tại tạm thời không làm khó Vệ Minh Khê.

“Vệ Minh Khê, ta muốn đưa nàng một thứ.” Dung Vũ Ca đem lễ vật đã được bản thân sớm chuẩn bị tốt lấy ra, sau đó đưa cho Vệ Minh Khê.

“Đây là cái gì?” Vệ Minh Khê nhìn hộp gỗ điều khắc tinh xảo, không dám mở ra, không cần xem cũng biết đây nhất định là đồ vật rất trân quý.

“Nàng nhanh mở ra nhìn xem.” Dung Vũ Ca thúc giục nói, đây là sau khi nàng biến thành mẫu thân, suốt đêm tìm người chế tạo ra nó.

Vệ Minh Khê bất đắc dĩ đành phải mở hộp gỗ, chỉ thấy bên trong một ngọc tiêu được làm từ lục phỉ thúy, xinh đẹp tinh xảo lại trân quý, Vệ Minh Khê không dám lấy ra.

Dung Vũ Ca lấy ngọc tiêu ra, để vào trong tay Vệ Minh Khê.

“Nàng về sau hãy luôn mang theo nó, giống như ta vẫn ở bên cạnh nàng.” Dung Vũ Ca vẫn là giống như lúc trước, rất thích đưa đồ vật cho Vệ Minh Khê.

“Ngọc tiêu này quá trân quý, ta không thể nhận được.” Vệ Minh Khê đẩy trở về nói.

“Nếu nàng không nhận lấy, thứ này giữ lại cũng vô dụng, ta coi như đem ngọc tiêu này quăng nát đi.” Dung Vũ Ca đem ngọc tiêu giơ lên, làm bộ hướng trên mặt đất mà ném xuống.

Vệ Minh Khê biết chính mình nếu thật sự không thu, nữ tử tùy hứng trước mặt chắc chắn sẽ đem ngọc tiêu trân quý này mà ném xuống mặt đất.

“Vậy Vệ Minh Khê đa tạ công chúa.” Vệ Minh Khê đành phải nhận lấy ngọc tiêu.

“Gọi sai, không phải công chúa, kêu Vũ Ca.” Dung Vũ Ca sửa lại nói.

(Phiên ngoại xác thực không dài.)

——-//——-

Đôi lời editor: Cảm giác bạn đang edit hăng say vài không để ý đến việc gì thì, PÙMM một cái laptop hết pin tắt máy. Còn bạn thì nhớ lại hình như này giờ chưa lưu lại và thế là ngồi khóc cả một dòng sông. Má ơi muốn đập đầu vô gối tự vẫn luôn vậy, nhưng có vẻ mình ăn ở cũng tốt nên được trời thương là chỉ mất 1/3 thôi, không là không biết khi nào mới có chương mới cho mọi người.