Chương 5

Vệ Minh Khê cho rằng Dung Vũ Ca biết đến tương lai của mình, có lẽ là thật, nhưng mà nói nếu thực sự có tình duyên, nhất định không thể tin, bởi Vệ Minh Khê thật sự khó có thể tưởng tượng, lấy tính tình của bản thân, sao có thể sẽ làm ra sự tình kinh hãi thế tục như thế, nhưng mà nói lại, nếu như Dung Vũ Ca nói đều là sự thật, sự tình như vậy, đối với bản thân nàng mà nói là cực kỳ đột ngột.

“Sự việc của tương lai sau này ta không biết, chỉ là hiện ngươi đối với ta mà nói, cũng chỉ là một người xa lạ, ta hy vọng ngươi không nên tự ý làm ra mấy hành vi kỳ quái đối với ta.” Vệ Minh Khê nề nếp nói, nữ tử trước mắt vừa nhìn tới đã thấy một chút bất an, đối với nữ tử này nàng có chút bài xích. Đây là nàng tương đối lo lắng, bởi vì không biết được nàng ta sẽ lại làm ra cái hành động kỳ quái nào nữa hay không.

“Thế nào là hành vi kỳ quái?” Dung Vũ Ca vẻ mặt ái muội đã biết rõ còn cố hỏi cười nói, Vệ Minh Khê thật đúng là đứng đắn từ nhỏ, chính là Vệ Minh Khê càng đứng đắn, nàng liền muốn đùa giỡn, cho nên nàng lại từng bước tiến đến gần Vệ Minh Khê.

“Ngươi không biết xấu hổ.” Vệ Minh Khê lần nữa lại bị Dung Vũ Ca bức làm cho lui lại, cho đến khi không thể lui được nữa, Vệ Minh Khê lạnh giọng lên tiếng nói.

“Đổi câu khác rồi.” Dung Vũ Ca cười nói, so với Vệ Minh Khê sau này chỉ biết đứng yên một chỗ thì nói mình không biết xấu hổ, cái này lại nghe êm ta hơn nhiều.

“Ngươi nói năng, hành động tùy tiện như vậy, làm ta thật sự hoài nghi những lời ngươi nói, ta như thế nào sẽ lại yêu thích một nữ tử tùy tiện như vậy?” Vệ Minh Khê hỏi ngược lại.

“Chỉ Nhi thật đúng là một chút cũng không thay đổi, mười hai tuổi liền cảm thấy người ta tùy tiện, người ta chỉ là quá mức yêu thích Chỉ Nhi, nghĩ muốn thân cận Chỉ Nhi mà thôi.” Dung Vũ Ca tiếp tục tới gần Vệ Minh Khê, chỉ là lần này nàng ngoại trừ tới gần, cũng không có tiếp tục làm gì, ai biểu, Chỉ Nhi lo ngại bản thân tùy tiện, như thế nào thì cũng nên đoan trang một chút. Tới khi nào Chỉ Nhi mới có thể hiểu được, tình chi sở khởi, muốn kiềm chế cũng không kiềm chế được.

Dung Vũ Ca tới gần làm Vệ Minh Khê cả người đều cảm thấy khẩn trương cùng đề phòng, bất quá lần này cũng may Dung Vũ Ca không có làm ra hành vi nào quá phận.

“Nếu thật sự yêu thích một người, hẳn là nên làm cho nàng cảm thấy thoải mái, mà không phải là làm khó nàng.” Vệ Minh Khê nhíu mày nói.

“Chỉ Nhi nói rất có đạo lý.” Dung Vũ Ca dù sao linh hồn cũng đã là ba mươi tám tuổi, không phải là Dung Vũ Ca lúc mười tám tuổi, nên vẫn có một chút thành thục cùng săn sóc. Tuy rằng Dung Vũ Ca trong lòng không muốn tiếp thu, nhưng là nàng biết mình bây giờ đối với Vệ Minh Khê cũng chỉ là một người xa lạ, nghĩ vậy, Dung Vũ Ca lại cảm thấy phiền muộn. Dung Vũ Ca từ bên người Vệ Minh Khê lui ra, nàng hy vọng mình có thể để lại cho Vệ Minh Khê một cái ấn tượng tốt. Mỗi lần đều là mình theo đuổi Vệ Minh Khê không rời, bức bách nàng tiếp thu tình yêu của chính mình, có đôi khi nàng cũng sẽ nghĩ tới nếu như Vệ Minh Khê chủ động yêu chính mình thì thật tốt, nàng muốn được nếm thử một chút cảm giác đó. Sau khi kéo ra khoảng cách an toàn, Vệ Minh Khê thở dài một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ người này vẫn là biết chừng mực.

“Nói xem, ngươi đối với tương lai của bản thân, thật là một chút cũng không hiếu kỳ sao?” Dung Vũ Ca hỏi.

Vệ Minh Khê lắc đầu, tuy có chút tò mò, nhưng là cũng không mãnh liệt lắm. Tương lai của nhân sinh sẽ như thế nào, đó là quá trình không thể biết được, nếu biết trước, tựa như một quyển sách, còn chưa xem đã biết trước nội dung, thì những mong chờ đối với quyển sách kia đại khái sẽ liền giảm đi rất nhiều.

“Ngươi đúng là một chút tình thú cùng tò mò đều không có.” Vệ Minh Khê mới mười hai tuổi liền không có lòng hiếu kỳ, khó trách Vệ Minh Khê về sau lại không tình thú như vậy.

Vệ Minh Khê hiển nhiên là không ủng hộ cách nói của Dung Vũ Ca, người với người vốn chính là không giống nhau, hứng thú cùng tò mò tự nhiên cũng sẽ không giống nhau, chỉ là nàng không nghĩ sẽ đối với lời này biện giải.

“Dù ngươi không hiếu kỳ, ta cũng muốn cho ngươi biết.” Dung Vũ Ca nói, sau đó ngồi xuồng, lấy giấy Tuyên Thành mở ra.

Vệ Minh Khê thầm nghĩ, người này thật là nói là làm, có chút tùy hứng của nữ tử.

“Ngươi lại đây giúp ta mài mực.” Dung Vũ Ca rất tự nhiên sai khiến Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê cũng không có cự tuyệt, bước tới bên cạnh Dung Vũ Ca, vén tay áo lên bắt đầu vì Dung Vũ Ca mài mực.

Dung Vũ Ca ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Minh Khê, cười đầy tình cảm, nụ cười đẹp đến cực điểm, thế nhưng Vệ Minh Khê cảm giác nụ cười này đầy vẻ phong tình, hồn nhiên. Nàng chưa bao giờ gặp qua nữ tử như vậy, mà ánh mắt nhìn nàng của Dung Vũ Ca làm nội tâm Vệ Minh Khê có chút hoảng loạn.

Dung Vũ Ca cũng không biết đem Vệ Minh Khê đã vẽ qua biết bao nhiêu lần, đem Vệ Minh Khê đã khắc sâu tận đáy lòng mình rất dễ dàng vẽ ra, Dung Vũ Ca vẽ chính là Vệ Minh Khê lúc mười tám tuổi. Dung Vũ Ca đặc biệt thuần thục, động tác nước chảy mây trôi, liền mạch, lưu loát, Vệ Minh Khê sống động liền rất nhanh xuất hiện trên giấy.

Vệ Minh Khê nhìn bản thân sinh động trên giấy, trên đó chắc là mình lúc mười bảy mười tám tuổi, cùng mình hiện tại cũng không khác nhau quá nhiều. Người bên trong phong nhã, thần thái kia xác thật cực kỳ giống bản thân, thẳng đến khi nhìn thấy bức họa kia, đến giờ phút này nàng mới thật sự hoàn toàn tin những gì Dung Vũ Ca nói, nàng ta hẳn là thật sự biết mình của sau này, thậm chí là vô cùng quen thuộc.

Sau khi vẽ xong Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca cũng không định dừng bút, mà là đem bản thân lúc mười tám tuổi cũng vẽ ra.

Vệ Minh Khê nhìn đến một nữ tử trẻ tuổi dần dần hiện lên trong bức họa, tư thái dung mạo, đường nét diễm lệ, đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, Vệ Minh Khê không khó tựa hồ cũng đoán được nữ tử trong tranh kia, đó chính là dung mạo chân chính của nữ tử trước mặt. Tuy thời gian ở chung ngắn ngủi, nhưng Vệ Minh Khê cũng đã có thể đem cái người tình tình không hề tốt gọi là Dung Vũ Ca này cùng với người được vẽ trong tranh, dung mạo, tư thái, tính tình nàng đại khái nên là nữ tử như vậy.

“Nàng đoán xem, nàng ta là ai?” sau khi dừng bút Dung Vũ Ca hỏi tiểu Vệ Minh Khê.

“Hẳn là ngươi.” Vệ Minh Khê trả lời.

“Chỉ Nhi thật thông minh, liếc mắt một cái liền nhận ra ta.” Dung Vũ Ca đối với Vệ Minh Khê lập tức nhận ra mình cảm thấy thật vui vẻ.

“Dung mạo của ta, ngươi có vừa lòng không?” Dung Vũ Ca mỉm cười hỏi Vệ Minh Khê.Cung Khuynh Ngoại Truyện - Chương 5

Minh Dã: thời điểm Dung Vũ Ca chết là 38 tuổi, Vệ Minh Khê 52 tuổi, bản chính đã được chỉnh sửa.