Chương 7

“Không thì kêu một tiếng Dung tỷ tỷ, hoặc Vũ Ca tỷ tỷ, cũng có thể.” Trước kia Vệ Minh Khê so với mình lớn hơn, nên không có cách, hiện tại khó có dịp lớn hơn Vệ Minh Khê, bắt nàng gọi mình một tiếng tỷ tỷ, tựa hồ không tệ.

“Dung tỷ tỷ.” Tuy rằng người này tùy hứng làm bậy, nhưng là cảm giác nàng thật sự lớn hơn mình, kêu một tiếng tỷ tỷ cũng là hợp lý, cho nên Vệ Minh Khê không do dự kêu Dung Vũ Ca một tiếng Dung tỷ tỷ.

Trời a, Dung Vũ Ca cảm giác một tiếng gọi Dung tỷ tỷ của Vệ Minh Khê, làm nàng xương cốt đều tan rã.

“Kêu thêm một lần nữa.” Dung Vũ Ca vẻ mặt nóng bỏng nhìn Vệ Minh Khê yêu cầu nói.

Vệ Minh Khê vừa rồi còn không có cảm giác gì, nhưng nhìn cái ánh mắt nóng rực kia của Dung Vũ Ca, mới cảm thấy tựa hồ có chút quá mức thân mật, cái này làm cho Vệ Minh Khê trong lòng cảm thấy có chút xa lạ.

“Thời gian không còn sớm, ta cần phải trở về.” Vệ Minh Khê thấy trời bên ngoài bắt đầu tối, liền chủ động xin lui.

“Nàng mấy ngày này liền ở lại trong cùng bồi ta, ta đã phái người đi Vệ phủ thông báo, làm cho bọn họ không cần lo lắng cho nàng, chỉ cần an tâm lưu lại bên người ta liền tốt.” Mình thật vất vả mới thấy được Vệ Minh Khê, làm sao có thể để nàng trở về như thế.

“Như vậy không thỏa đáng, cũng không hợp lễ nghĩ.” Vệ Minh Khê nghe vậy khẻ nhíu mày, hiển nhiên không vui vì lưu lại trong cung.

“Ta từ trước đến nay không để ý đến mấy lễ nghi phiền phức, nếu là để ý, liền không phải là Dung Vũ Ca.” Dung Vũ Ca không cho là đúng nói, nếu là để ý, nàng làm sao dám yêu Vệ Minh Khê?

“Ngươi có thể không thèm để ý, nhưng Vũ Dương công chúa thì không thể, ngươi mượn thân thể Vũ Dương công chúa, vẫn là nên vì nàng mà cố kỵ cùng suy nghĩ một chút.” Vệ Minh Khê có trật tự nói.

Dung Vũ Ca nghe, trong lòng chợt lo lắng, có loại khủng hoảng khó hiểu, những việc này chính là nàng không dám nghĩ đến.

“Vệ Minh Khê, nàng có đôi khi thật là rất chán ghét.” Dung Vũ Ca cảm xúc trùng xuống, sâu kín nói.

“Tổ phụ đặt cho ta là Minh Khê, cũng là hy vọng ta sáng suốt, lý trí.” Vệ Minh Khê trả lời.

Dung Vũ Ca nghe, trong lòng cảm thấy một tia chua xót. Bất đồng lớn nhất của nàng cùng Vệ Minh Khê là, Vệ Minh Khê đem lý trí đặt ở vị trí đầu tiên, còn mình lại đem tình cảm vị trí đầu, đem Vệ Minh Khê đặt vào vị trí quan trọng nhất.

“Nếu ta đã mượn thân thể công chúa, ta đây càng nên giữ nàng lại.” Dung Vũ Ca ngữ khí càng kiên định nói.

Vệ Minh Khê nhìn bộ dáng Dung Vũ Ca đã quyết định, liền biết đêm nay là không có khả năng trở về. Trong khoảng thơi gian ngắn, Vệ Minh Khê đối với tình tình Dung Vũ Ca đại khái có thể hiểu được, người này tính tình bá đạo, đã quyết định muốn làm cái gì, liền bất chấp hậu quả mà làm, người khác khó có thể ngăn trở. Vệ Minh Khê thầm nghĩ, mình nếu thật sự bị người như vậy yêu, muốn không bị nàng cuốn vào, sợ là rất khó.

“Nên dùng bữa tối, để ta gọi hạ nhân mang lên.” Dung Vũ Ca lúc này mới đi ra ngoài gọi người chuẩn bị bữa tối.

Bội Dao từ nhỏ đã đi theo Vũ Dương cùng nhau lớn lên, đối với tính tình Vũ Dương nàng hiểu rất rõ, bất quá nàng cảm thấy công chúa nhà nàng sau khi hết bệnh tỉnh lại, tình tình có chút thay đổi, có rất nhiều hành vi trở nên kì quái.

Giống như cùng Vệ Minh Khê chưa từng thân thiết, lại chủ động kêu vào trong cung, hơn nữa còn không hợp quy cũ đem Vệ Minh Khê ngủ lại, mà giữ liền là mấy ngày, còn là luôn ở cùng một chỗ, không cho hạ nhân hầu hạ. Tuy rằng cầm nghệ công chúa rất cao, nhưng khúc nhạc vừa rồi cầm nghệ so với ngày thường còn cao hơn, hơn nữa khúc nhạc này , nàng chưa bao giờ nghe công chúa đàn qua. Nhưng là nếu nói một người có thể thay đổi, nàng đổi với công chúa hết thảy đều thập phần quen thuộc, cho nên Bội Dao lúc này không ngừng căn nhăc, công chúa rốt cuộc là bị làm sao.

Sau khi đồ ăn được mang lên, Dung Vũ Ca cũng không cho bất luận kẻ nào lưu lại hầu hạ, trong phòng chỉ còn nàng cùng Vệ Minh Khê. Thức ăn trên bàn không nhiều lắm, nhưng mỗi một món đều là món Vệ Minh Khê thích ăn.

Vệ Minh Khê nhìn đầy bàn đồ ăn đều là các món nàng thích, đối với lời nó của Dung Vũ Ca lại tăng thêm một phần tin tưởng.

Chỉ là Dung Vũ Ca như thế nào không ăn, mà nhìn chằm chằm Vệ Minh Khê ăn cơm.

“Ngươi như thế nào không ăn?” Vệ Minh Khê thấy nàng chỉ lo nhìn mình mà không động đũa, dừng đũa lại hỏi.

“Ta không đói, muốn nhìn nàng nhiều một chút.” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê trả lời.

“Ngươi cũng ăn chút đi, ngươi nhìn làm ta ăn không được tự nhiên.” Vệ Minh Khê khuyên.

“Được, ta cũng ăn một chút.” Dung Vũ Ca lúc này thực ra rất nghe lời, nàng cầm đũa gắp một ít, cũng vì Vệ Minh Khê gắp đồ ăn để trong chén cho nàng.

“Tự ta gắp là được.” Vệ Minh Khê có chút không quen Dung Vũ Ca như vậy.

“Chỉ Nhi, ta đối đãi tốt với nàng, nàng nhận là được, không cần cự tuyệt ta.” Dung Vũ Ca đổi với Vệ Minh Khê nói.

Lời này của Dung Vũ Ca làm Vệ Minh Khê không biết nói gì mới tốt, chỉ có thể tiếp tục yên lặng ăn cơm, Dung Vũ Ca lại gắp đồ ăn để vào trong chén của nàng.

Dung Vũ Ca nhìn dáng vẻ ăn cơm của Vệ Minh Khê, mũi lại có chút chua xót, nàng cố nhịn xuống, mới không làm nước mắt của mình rơi xuống.

Vệ Minh Khê trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, liền thấy được thâm tình cùng ưu thương trong mắt Dung Vũ Ca, làm tâm Vệ Minh Khê hơi hơi xúc động, nàng nghĩ, chắc là chính mình làm nàng khổ sở.

———//———

Đôi lời editor: Mấy hôm nay mình bệnh, nên tiến độ có lẽ sẽ hơi chậm một chút. Các bạn thông cảm.