Chương 6

Tôi hừ lạnh: “Vô dụng”

Lời vừa dứt, một bóng người đột nhiên né tránh, lao về phía tôi: "Cô đã làm gì Trần Dương?"

Tôi nheo mắt, nhìn lại nói: "Cô là ai?"

"Tôi tên Bạch Thiên, tôi là... bạn của Trần Dương."

Trong lòng cười thầm, quả nhiên là nữ chính, dù muộn nhưng cuối cùng vẫn đến.

Bạch Thiên lo lắng cau mày: "Trần Dương đâu? Cô đã làm gì Trần Dương?"

"Cô nam quả nữ ở chung một phòng, cô nói xem tôi và Trần Dương đã làm gì?"

Áo choàng tắm mặc lỏng lẻo trên người, lộ ra một phần da thịt trắng mịn tinh tế, trên mặt lộ rõ

vẻ khó chịu vì chuyện tốt bị gián đoạn.

Trong mắt Bạch Thiên tràn đầy không thể tin được: "Tôi không tin, cô gọi Trần Dương ra tự nói chuyện với tôi."

Có lẽ là vì thấy tôi mãi chưa quay lại nên Trần Dương từ phòng ngủ phía sau đi ra tìm tôi.

Tôi uể oải dựa vào khung cửa: “Vị tiểu thư này nói là bạn của anh, muốn anh đích thân nói cho cô ta biết chúng ta vừa làm gì.”

Trần Dương khỏa thân từ thắt lưng trở lên, chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Vẻ ửng đỏ trên mặt còn chưa tan hết, trên ngực vẫn còn lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Nhìn thấy điều này, đôi mắt Bạch Thiên lập tức đỏ lên, nhưng cô ta vẫn cắn môi không để nước mắt rơi.

“Cô ta nói như vậy sao?”

Nhưng Trần Dương cũng không thèm nhìn cô ta, nói thẳng với tôi: “Tôi không quen biết cô ấy.”

Bạch Thiên sững sờ tại chỗ.

Tôi cười như không cười, dù sao cũng sớm đoán trước được câu trả lời.

Trong nguyên tác, nữ chính Bạch Thiên là một mặt trời nhỏ dịu dàng, còn nam chính Trần Dương là một chàng trai u ám.

Trần Dương tình cờ cứu được Bạch Thiên, Bạch Thiên liền trở thành cái đuôi nhỏ của Trần Dương, Trần Dương dần dần yêu nữ chính, nữ chính giống như một tia sáng cữu rỗi cuộc đời tăm tối của nam chính.

Đây chính là motip sủng văn chữa lành lỗi thời.

Diễn biến hiện tại của cốt truyện là nam chính Trần Dương mấy ngày trước vừa mới giải cứu nữ chính Bạch Thiên, Bạch Thiên đang nhiệt tình theo đuổi anh ta.

Ngược lại, Trần Dương lại không có nhiều ấn tượng đối với Bạch Thiên.

Tôi không chê sự việc chưa đủ náo nhiệt.: “Cô bé, anh ấy nói không biết em, về nhà sớm đi, nơi này không thích hợp với em đâu.”

Bạch Thiên chỉ ngơ ngác nhìn Trần Dương.

Tôi nũng nịu dựa vào người Trần Dương: “Eo của em đau quá, xoa cho em đi.”

Trần Dương đóng cửa lại, che tầm mắt của mọi người.

Một chút nhạc đệm này hiển nhiên không ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi, một lúc sau, tôi gối lên cánh tay của Trần Dương ngủ ngon lành.

Thấy tôi đã ngủ, Trần Dương liền dừng động tác, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu hút.

Tôi ngủ một giấc thật thoải mái, sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy Trần Dương cuộn tròn ngủ trên ghế sofa.