Chương 5

Dùng tiền nhục mạ?

Làm sao có thể gọi điều này là nhục mạ được?

Những gì cậu nói mới là một sự xúc phạm đến tiền bạc!

"Cậu ồn ào quá, muốn xem hai người chúng tôi hỗn chiến sao?"

Hệ thống áp dụng chế độ che chắn khỏi thế giới bên ngoài.

Tôi đánh giá thân thể của Trần Dương, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang hỗn loạn.

Không hổ là nam chính, dáng người so với tôi tưởng tưởng còn đỉnh hơn nhiều.

Vai rộng eo thon, mông cao, làn da màu lúa mạch, trông rất mạnh mẽ.

Cơ bắp săn chắc và mịn màng, tôi không khỏi giơ tay lên chạm vào.

"ờ-huh."

m thanh đó không phải do Trần Dương tạo ra mà là do tôi.

Trán Trần Dương đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, mặt đỏ bừng như lên cơn sốt, quai hàm căng cứng.

Đang chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo, tôi chợt cảm thấy bụng dưới nóng bừng, thầm nghĩ không ổn rồi.

Chết tiệt.

Vào thời điểm quan trọng này, mà bà dì lại ghé thăm.

Tôi từ phòng tắm đi ra, sắc mặt tối sầm, nhìn Trần Dương vẫn đang sững sờ mà giận sôi máu.

"Thất thần làm gì? Lên giường."

Trần Dương cau mày, do dự hỏi: "Cô đã như vậy, còn muốn tiếp tục?"

Tôi tức giận cười: “Nghĩ cái gì thế hả? Tôi kêu anh lên xoa bụng cho tôi.”

Dù anh có đẹp trai đến đâu, dù tôi có muốn chiến đấu hăng như thế nào thì cũng không muốn phải tắm máu đâu.

Nhưng cũng không thể cứ thế để anh ta đi được, bên ngoài có nhiều người đang hóng hớt như vậy, nếu bây giờ tôi để Trần Dương đi ra ngoài, thì mọi người chắc chắn sẽ cho rằng tôi không thể thu phục được Trần Dương….mất mặt lắm đấy.

Khi lòng bàn tay thô ráp của Trần Dương chạm vào da tôi, tôi thoải mái mà thở ra một tiếng.

Vành tai Trần Dương đỏ ửng, cau mày nói: “Đừng có kêu.”

Tôi ngước mắt nhìn anh ta: “Tôi cứ kêu đấy, anh là kim chủ hay tôi là kim chủ?”

Tôi vừa nói xong, Trần Dương lập tức im lặng, sắc mặt càng trở nên không tốt.

Tôi mặc kệ tâm trạng anh ta như thế nào, cứ thoải mái dễ chịu mà kêu lên.

Đang lúc thoải mái thì vang lên tiếng gõ cửa.

Tôi cau mày, ai dám quấy rầy việc tốt của tôi? Bình thường nếu Tần Yến Thư đang ở ghế lô mà không có yêu cầu gì thì sẽ không ai dám đến quấy rầy, hôm nay biết rõ tôi đang có chuyện tốt mà còn dám đến, ai mà ngu ngốc như vậy?

Tôi xuống giường, đi ra mở cửa, sốt ruột hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Quản lý cúi xuống, nhăn mày, lau mồ hôi trên trán: "Đại tiểu thư, có một cô gái nhất quyết muốn gặp Trần Dương. Tôi không thể ngăn cản được, nếu không cô ấy sẽ phá hỏng chỗ này mất ——"