Chương 6: Tình triều

Kiểu bối rối này, đối với Diệp Tiện mà nói chính là trước lạ sau quen, nhưng cô không ngờ tới người thứ ba lại đến nhanh như vậy.

Vài ngày sau buổi tối hôm đó, Diệp Ngôn nói rằng muốn xem phim kinh dị, Diệp Tiện dù sao cũng rảnh rỗi, ngồi bên cạnh Diệp Ngôn cùng xem.

Mà Nhan Mặc ngồi ở phía bên kia Diệp Ngôn.

Đèn vừa tắt, màn hình dần dần sáng lên, nhưng không có hình ảnh, chỉ có mấy thanh âm yên tĩnh kèm theo vài tiếng đàn dương cầm vang lên.

"Diệp Ngôn, em ngồi giữa hai chúng ta là sợ quỷ bắt em sao?"

Diệp Tiện nhẹ giọng hỏi.

Diệp Ngôn rất tức giận:

"Này có gì mà sợ."

Diệp Tiện cười tủm tỉm gật đầu:

"Ừ, chỉ cần em vui là được."

Bộ phim kinh dị khủng khϊếp này bắt đầu với cảnh anh hùng bỏ rơi một người phụ nữ, sau đó người phụ nữ đó tự sát trong tuyệt vọng, Diệp Tiện căng thẳng trợn tròn mắt, khi nào phim ma châu Á có thể ngừng tạo ra những nữ quỷ oán hận như vậy, thì đó sẽ được coi là một tiến bộ lớn.

Quả nhiên, nam chính nhanh chóng tìm được nửa kia, lại là một chuyện tình dài dòng nhàm chán khác.

Diệp Tiện mơ mơ màng màng sắp ngủ, chậm rãi tựa đầu vào vai Diệp Ngôn.

Một lúc sau, Diệp Ngôn đột nhiên kêu một tiếng

"Mẹ ơi!"

Rồi từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, không để ý tới Diệp Tiện đang dựa vào trên vai cậu. Diệp Tiện mất đi điểm tựa, ngay lập tức ngã sang một bên và rơi thẳng xuống một vật thể cứng và nóng.

Diệp Tiện bị tiếng ồn ào của Tiệp Ngôn đánh thức, cô quay đầu lại nhìn, quai hàm của Nhan Mặc đột nhiên đập vào mắt cô.

Các đường nét rõ ràng, có chút sắc bén, giống như một thanh kiếm vừa được rút ra khỏi vỏ.

Thật muốn dùng ngón tay của mình để miêu tả nó một cách cẩn thận.

Góc nhìn này khiến Diệp Tiện đột nhiên nghĩ rằng đầu cô đang gối lên đùi anh.

Cô lập tức ngồi dậy, cười ngượng ngùng với Nhan Mặc:

“Thật xin lỗi em.”

Cô nhìn thấy trong phòng Diệp Ngôn sáng đèn, liền đoán chắc chắn là cậu đã về phòng mình, chỉ hận không thể xông vào phòng gõ hai cái vào đầu đứa em ngu ngốc này.

Diệp Ngôn, thằng nhóc này, thật sự là chuyên làm cho người chị này phải xấu hổ.

Diệp Tiện trong lòng tức giận, vừa định ngồi trở lại chỗ cũ, khi ánh mắt vừa chạm vào màn hình, vừa lúc nữ quỷ xuất hiện một giây. Trên khuôn mặt đẫm máu không có mắt, chỉ có hai lỗ đen khoét trên mặt bóng ma, da đầu Diệp Tiện tê dại một hồi, lập tức ngồi trở lại trên đùi Nhan Mặc.

Thật ra ban đầu cô cũng không sợ, nhưng khi nhìn nó không chút đề phòng, cô thật sự kinh hãi.

Nhan Mặc không ngờ cô lại đột nhiên ngồi lên người mình, anh chưa từng tiếp xúc gần với phụ nữ như vậy bao giờ, thân thể cứng đờ, không biết nên đặt tay ở đâu.

Mùi thơm ấm áp của người phụ nữ áp vào l*иg ngực anh, hơi thở của hai người họ cọ sát vào nhau, cực kỳ khó chịu.

Máu như bị đốt cháy, cảm xúc lúc này đều theo bản năng thôi thúc hoàn toàn không nghe mệnh lệnh của não bộ, chạy lung tung trên cơ thể.

Diệp Tiện chỉ muốn tóm lấy người duy nhất còn sống bên cạnh mình, một tay ôm chặt cổ Nhan Mặc, tay còn lại đặt lên ngực anh, cả người tựa vào trong lòng anh, vùi đầu vào một bên cổ.

Mùi thơm trong trẻo của cơ thể anh sau khi tắm truyền đến mũi, mang theo hơi nóng đặc trưng của một chàng trai trẻ.

Cận kề trước mắt cô là một thiếu niên với xương quai xanh thon dài thẳng tắp, dưới cổ hình thành một cái lúm đồng tiền nhỏ.

Diệp Tiện nhìn chằm chằm xương quai xanh của anh một hồi, đầu óc dần dần từ trong cơn hoảng sợ thanh tỉnh lại.

Mẹ nó! Cô đang làm cái quái gì vậy.

Ánh mắt cô nhìn đi chỗ khác một cách tội lỗi, rồi từ từ di chuyển đến màn hình, chỉ để thấy một lòng bàn tay rộng che khuất tầm nhìn của cô.

Một lúc sau, nó dần rơi xuống.

Lúc này, cô nghe thấy giọng nói có chút uể oải của Nhan Mặc:

“Tôi tắt phim rồi.”

Hàm ý là cô có thể đứng dậy.