Chương 5

Diệp Tiện đẩy một chén trà đen về phía cô ấy:

"Uống trà đi, tớ muốn nghe chuyện của cậu."

Thẩm Sơ Ngọc nhận lấy trà nhấp một ngụm:

"Thật ra cũng chả có gì, gần đây tớ vừa mới thoát khỏi một đoạn tình cảm thất bại."

Diệp Tiện cầm chén trà lên, nghịch ngợm cùng cô ấy chạm một cái:

"Đây không phải chuyện tốt sao?"

"Chúng tớ đã nói chuyện mấy năm rồi, đi đến mức đề cập đến chuyện kết hôn. Thật đáng tiếc."

Thẩm Sơ Ngọc khẽ thở dài:

"Cậu cũng biết rằng hầu hết bạn học cũ của chúng ta đều đã kết hôn rồi phải không? Cuối cùng khi tớ đến các bữa tiệc của họ, họ liên tục hỏi tớ đủ thứ câu hỏi về hôn nhân và tình yêu."

“Xen vào chuyện của người khác.”

Diệp Tiện cười nhạt một tiếng

“Lần sau tớ đi cùng cậu, tớ xem ai còn dám hỏi.”

Thẩm Sơ Ngọc đột nhiên xúc động:

"Ở độ tuổi này, xem ra chỉ có kết hôn sinh con mới đáng giá. Nhưng tớ thấy cậu vẫn đang sống khá thoải mái."

"Bọn họ thì hiểu cái gì, cậu có thể thoải mái mà không cần quan tâm đến người khác nghĩ gì."

Diệp Tiện giãn tay chân:

“Nhưng tớ cũng không được tự nhiên, ở Italy đi làm cũng rất mệt.”

"Có điều, hiện tại tớ đang nghỉ ngơi, mấy ngày nữa định đi leo núi, sau đó đi quán bar vui vẻ, cậu có đi không? Hai đứa em trai của tớ cũng cùng đi."

“Được đó.”

Thẩm Sơ Ngọc vui vẻ đồng ý. Cô ấy liếc nhìn những chiếc bánh vỏ sò trên bàn, có màu vàng cháy trông vô cùng ngon mắt, liền đưa tay ra lấy một chiếc.

Khi Thẩm Sơ Ngọc chuẩn bị cầm chiếc bánh lên thì Diệp Tiện đưa tay ngăn cô ấy lại và nói:

"Chờ đã, đừng vội ăn."

Thẩm Sơ Ngọc mở to hai mắt nghi hoặc:

“Không phải để ở đây cho người ta ăn sao?”

"Yên tâm đi, để tớ nói cho cậu biết bánh này khó làm như thế nào, cậu có thể sẽ ăn ngon hơn đó."

Thẩm Sơ Ngọc không còn gì để nói, mỉa mai

“Cậu còn định giở trò Nhật Bản nữa.”

Tuy nói như vậy nhưng cô ấy vẫn mặc kệ, bất đắc dĩ nhìn cô đầy mê hoặc:

“Vậy nói cho tớ biết đi.”

Diệp Tiện bắt đầu nói không ngừng, từ những chiếc bánh kem vỏ sò đến Little Madeleine và Combray của Proust, cùng những điều thú vị đã xảy ra ở nhiều vùng khác nhau của nước Pháp để tạo ra hương vị mà Proust đã nếm thử, cuối cùng, cô dừng lại, nhấp một ngụm trà và mím môi:

“Cậu nếm thử đi, có phải rất ngon không?”

Thẩm Sơ Ngọc trịnh trọng gắp một miếng, bỏ vào miệng nhai vài cái, Diệp Tiện vốn đang chú ý sắc mặt của cô ấy, lại phát hiện sắc mặt của Thẩm Sơ Ngọc đột nhiên trở nên khó coi, vội vàng hỏi:

"Làm sao vậy?"

Thẩm Sơ Ngọc nhấp một ngụm trà, miễn cưỡng nuốt xuống, vẻ mặt thất tình nói:

"Cậu tự mình thử xem."

Diệp Tiện nhấp một ngụm, bỏ vào quá nhiều vị việt quất, bánh ngọt chua đến mức không thể tưởng tượng được, cô cầm một tờ giấy nhổ miếng bánh trong miệng ra, sau khi lấy lại tinh thần mới nói:

"Cậu làm sao mà có thể ăn nó được vậy?"

“Cậu nên thể hiện chút mặt mũi đi.”

Chứng kiến

thảm cảnh xe bị lật của cô, Thẩm Sơ Ngọc vui mừng khôn xiết, cô ấy lấy tay che miệng cố gắng nhịn cười. Đột nhiên, Thẩm Sơ Ngọc nhìn thấy Nhan Mặc đứng cách đó không xa, liền vẫy tay:

"Em trai, có chuyện gì sao?"

Nhan Mặc đi tới, đặt hai trái dừa có cắm ống hút lên bàn của bọn họ, xoay người rời đi.

Thẩm Sơ Ngọc chống cằm nhìn bóng lưng của anh, người thanh niên này vai rộng, chân dài, cổ thon eo hẹp, dáng người gọn gàng sạch sẽ, đối diện với hoa viên dưới ánh chiều tà, trông anh như một bức tranh tĩnh lặng mà vô cùng đẹp đẽ.

“Người em trai này mặc dù tính tình lạnh lùng, nhưng khi cười lên cũng rất vừa mắt.”

Thẩm Sơ Ngọc bất thình lình nói một câu.

Diệp Tiện uống một ngụm nước dừa, vị ngọt của nước dừa làm giảm đi vị chua trong miệng cô:

"Tớ còn chưa thấy cậu ta cười, cậu vừa nhìn thấy à?"

"Ngay khi cậu vừa nhổ bánh lên giấy."

…Như thế nào mỗi lần cô bối rối anh đều có thể nhìn thấy.

Cho dù da mặt dày như Diệp Tiện, cũng không khỏi âm thầm có chút xấu hổ.