Chương 7

Diệp Tiện xấu hổ xoa xoa mũi, hai tay chống đỡ l*иg ngực rắn chắc của anh, lòng bàn tay ấn vào cơ bắp cường tráng của chàng trai trẻ, cho dù cách một lớp quần áo cũng đủ khiến đầu ngón tay cô tê dại.

Bàn tay của cô không thể không nán lại trên đó thêm một lúc nữa.

Cô chỉ đang thưởng thức cái đẹp bằng tay, tay và mắt đều là cơ quan của cơ thể nên không có gì khác biệt so với việc thưởng thức bằng mắt.

Diệp Tiện dùng lý lẽ vô lý thuyết phục chính mình, từ trong người anh đứng lên, toàn bộ phòng khách đều không bật đèn, chỉ có một tia sáng lờ mờ từ màn hình phát ra nhàn nhạt, hắt lên thân thể mảnh khảnh của thanh niên trên ghế sô pha.

Cô nhìn thấy một cái túi lớn phình ra giữa hai chân anh, vải quần của anh chật đến mức có vẻ như bị rách.

Diệp Tiện không có gì ngạc nhiên, một cậu bé ở độ tuổi này tràn đầy sức sống, hơn nữa cậu ấy có thể cương cứng bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào.

Chỉ là cương cứng của anh cũng rất lớn.

Nhan Mặc hiển nhiên cũng ý thức được, vươn tay đem chăn bên cạnh đắp lên, dùng tay nhéo sống mũi, yết hầu lăn lên lăn xuống.

Anh nhắm mắt lại, nhíu nhíu đôi lông mày rậm, cố nén hơi thở, lần nữa ném chăn sang một bên, đứng dậy rời đi.

Diệp Tiện cũng không dám nhìn nữa, cô bật đèn lên, ánh sáng rực rỡ tràn ngập cả phòng khách, dường như có thể xua tan làn sóng cảm xúc thầm kín ẩn giấu trong bóng tối.

Trước khi đi ngủ, Diệp Tiện vào phòng tắm để tắm, cô cởϊ qυầи lót ra và nhìn thấy một vệt nước lớn khả nghi ở phía dưới.

Chất lỏng tình yêu chưa được xử lý lấp lánh dưới ánh đèn.

Cơ thể trần trụi được phản chiếu trong gương, Diệp Tiện dùng tay chải lại mái tóc xõa trên vai, tự nhìn chính mình trong gương từ trên xuống dưới.

Người phụ nữ có làn da nâu vàng rám nắng đều, với những đường cong tròn trịa và cơ bắp săn chắc, không hề liên quan gì đến dáng người của một thiếu nữ nhưng cô lại có một nét quyến rũ ấm áp.

Vòi hoa sen phun mấy tia nước lên người cô, dòng nước uốn lượn khắp cơ thể, cực kỳ mát mẻ, nhưng lại không thể hạ nhiệt độ xung quanh cô.

Diệp Tiện điều chỉnh lực phun nước lớn hơn, nước phun lên cổ cô, tụ lại thành dòng, chảy qua bộ ngực căng tròn. Cùng với sự ẩm ướt của nước, cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình và xoa bóp từng bộ ngực của mình.

Nhũ hoa đỏ sẫm bị đầu ngón tay nặng nề bóp nát, cảm giác ngứa ran nhẹ truyền đến, vùиɠ ҡíи vừa được rửa sạch lại trở nên nhớp nháp.

“Hừ.”

Đôi môi cô khẽ hé mở, phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái, vẻ mặt dần dần bối rối.

Cô từ từ duỗi hai tay xuống dưới thân, âʍ đa͙σ đỏ bừng nổi bật, hai cánh môi hoa mở ra bất mãn, nước đang nhỏ giọt không ngừng.

Thật không nên một mình về nước.

Cô là một người tinh lực tràn đầy, ham muốn, thích theo đuổi những cảm giác mạnh mẽ và những sự quyến rũ nguy hiểm để giải trí cho riêng mình.

Cũng giống như loài người trong Vườn Địa Đàng, họ rõ ràng có tất cả của cải, nhưng họ chỉ chăm chăm vào trái cấm.

Nếu không, cô sẽ không dễ dàng bị Nhan Mặc hấp dẫn như vậy.

Diệp Tiện tự nhìn người phụ nữ trong gương trông giống mình, và người phụ nữ đó cũng đang nhìn cô, lửa dục bùng cháy, lửa tình trên khuôn mặt bừng bừng như chực chờ bùng nổ.

Dòng nước lạnh đúng lúc xuất hiện, phun vào âʍ ɦộ nóng bỏng của cô.

Đóa hoa mẫn cảm mỏng manh bị nước lạnh mạnh mẽ tàn ác hành hạ, cảm giác đau đớn tê dại xẹt qua người cô như tia chớp, quét sạch cả người Diệp Tiện trong tích tắc.

Đầu óc Diệp Tiện trống rỗng, khi tỉnh lại thì tắt nước, hai tay chống ở trước gương, hai chân lại mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không vững.

Nước từ vòi hoa sen phun lên gương, tiếp tục chảy xuống dưới làm khuôn mặt của người phụ nữ trong đó trở nên mơ hồ.

Cô một bên tự mình cảm nhận kɧoáı ©ảʍ, một bên lấy tay lau nước trên mặt gương.

Gương mặt người trong gương dần dần rõ ràng, xuân tình giống như từ trên người cô bốc hơi, hương hoa tràn ngập trong phòng, nhuộm đỏ khóe mắt cô, xinh đẹp mơ hồ.