Chương 4:mã đức lena

Sáng bảy giờ, Diệp Tiện thừa dịp không khí mát mẻ đi chạy bộ, sau bốn mươi phút vừa chạy vừa duỗi người, cô đem khăn ướt vắt lên vai chạy lon ton về nhà.

Cô đặt tay lên then cửa, vừa định mở thì bất ngờ nó lại được mở ra từ phía bên trong.

Diệp Tiện bất ngờ, cùng với cánh tay đang vịn vào cửa nghiêng người về phía trước, thân mình lệch vể một bên, hai tay vô thức đỡ lấy cánh tay của người vừa mở cửa.

Mà đối phương sợ cô ngã nên cũng nắm lấy cổ tay cô.

Nhiệt đồ cùng sức lực mờ nhạt từ cổ tay cô mang lại cảm giác vi diệu mà cô toát ra như ngày hôm qua.

Diệp Tiện ngẩng đầu, thanh niên tuấn tú trước mặt cúi đầu nhìn cô, ánh mắt so với người bình thường thâm thúy hơn nhiều, giống như một màn đêm càng khó lường.

Cô chú ý tới hôm nay anh mặc vest đen, hai cánh tay lộ ra cơ bắp rõ ràng, dưới ánh nắng ban mai tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, tràn đầy sức lực.

Liệu hai cánh tay này có khóa chặt eo người phụ nữ khi ân ái?

Cô vội rụt tay về, đứng vững lại, bình tĩnh nhìn anh cười:

"Thật xin lỗi."

“Không sao.”

Anh lùi lại một chút, mở rộng khoảng cách mơ hồ giữa hai người.

Nhan Mặc tránh ra một bên, Diệp Tiện mới phát hiện Diệp Ngôn tay cầm bóng rổ đứng ở bên cạnh, liền hỏi:

"Mới sáng sớm đã đi chơi bóng rồi sao?"

“Buổi trưa nóng quá không chơi được.”

Thấy Nhan Mặc bất động, Diệp Ngôn từ bên cạnh anh bước một bước, đi ra ngoài cửa.

"Chúng ta đi trước đi."

"Được."

Diệp Tiện nhìn hai người đi xuống bậc thang, đột nhiên lớn tiếng nói:

"Hai người các em buổi trưa nhớ về sớm một chút nấu cơm."

Diệp Ngôn quay đầu nhìn cô, gương mặt nhăn thanh tú nhăn nhó:

"Trong lòng chỉ muốn em nấu cơm, giờ còn đang là buổi sáng."

Diệp Tiện cười ranh mãnh:

"Không lẽ để chị nấu cho em ăn sao?"

Diệp Ngôn dường như nghĩ tới cái gì, lập tức xua xua tay cự tuyệt:

"Thôi quên đi."

Diệp Tiện đã quen với công việc rảnh tay ở nhà bán hàng, cô làm không nhiều cho nên có chút ngượng tay, nhưng Diệp Ngôn từ nhỏ đã có kỹ năng nấu nướng lại còn học hỏi thêm rất nhiều, vì thế cậu làm việc nhà rất tỉ mỉ. Diệp Tiện đã từng nói với cậu rằng hãy cẩn thận như vậy trong học tập, nhưng tên em trai ngốc này của cô việc học vừa tiến bộ đến mức khá, thì cậu không có gì thay đổi cả.

Bỏ đi, có thể nuôi sống chính mình là tốt rồi.

Sau khi ăn xong bữa trưa ngon lành, cô dựa vào tường tiêu hóa, nói với Diệp Ngôn:

“Thẩm Sơ Ngọc buổi tối sẽ tới, có tiện không?”Diệp Ngôn lộ ra vẻ ngượng ngùng:

"Gần đây sân trước chưa thu dọn, không có chỗ cho các chị ngồi?"

Diệp Tiện giả ngu:

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Cuối cùng, tất nhiên là Diệp Ngôn và Nhan Mạc đã dọn dẹp sạch sẽ. Khi Thẩm Sơ Ngọc đến, mặt trời cũng đã lặn, ánh sáng đỏ rực của hoàng hôn chiếu lên những bông hoa trắng muốt, cô ấy xách túi đi vào bên trong cùng của sân, nhìn thấy trên bàn bày một đĩa bánh ngọt nhỏ, Diệp Tiện tóc dày quăn ngồi ở trước bàn, đi chân trần ở trên ghế, một tay lười biếng chống lên bàn, một tay lật xem quyển sách trong tay một cách chán chường.

Cô luôn tạo cho người ta cảm giác tự do không gò bó.

"Diệp Tiện, cậu thực sự không thay đổi chút nào."

Cô ấy nói.

Diệp Tiện nghe thấy giọng nói của cô ấy, ngẩng đầu lên, không khỏi cau mày, người bạn tốt chơi với cô từ khi còn nhỏ đã gầy đi rất nhiều, tinh thần cũng mất đi gần hết.

Cô còn chưa kịp mở miệng, đúng lúc Thẩm Sơ Ngọc đã ngắt lời cô:

“Tớ nhìn vẻ mặt của cậu là biết cậu đang muốn nói gì, để tớ ngồi xuống rồi hãng nói.”

Diệp Tiện sắc mặt tự nhiên:

"Vậy từ từ nói."

Thẩm Sơ Ngọc đặt túi xách xuống, ngồi chiếc ghế bên cạnh, ngước mắt lên thì thấy một người đàn ông xa lạ đi tới, bưng hai tách trà đen đặt lên bàn. Sau khi anh đi rồi, cô nhướng mày cười nói với Diệp Tiện:

"Như thế nào lại tìm được một đại soái ca đến phục vụ cậu vậy? Em trai cậu đâu?"

"Diệp Ngôn đang dọn dẹp bên trong. Đây là bạn học của Diệp Ngôn, tên là Nhan Mặc."