Chương 10

Bảo làm sao mà trong tên lại có chữ Mặc.

Diệp Ngôn thuận lợi đi lêи đỉиɦ núi bằng bậc thang, đứng trên đỉnh núi đợi hồi lâu, mãi mới thấy ba người bọn họ leo tới.

Diệp Ngôn phấn khích chạy tới bên cạnh Diệp Tiện: “Chị, khi nào thì chúng ta sẽ ăn cơm trưa?” Cậu mang theo một túi lớn đựng nguyên liệu, chỉ để chờ chuẩn bị cho món thịt nướng vào bữa trưa.

“Đi thôi.”

Họ nhanh chóng tìm được một lò nướng thịt dưới gốc cây, Diệp Ngôn vừa ngồi nướng thịt vừa nêm gia vị vừa trò chuyện với Nhan Mặc: “Tôi chưa bao giờ thấy chị gái tôi biết mệt mỏi là gì cả.”

Hai người khui hai lon bia , không rõ hai người họ đang nói về chuyện gì mà cười lớn. Diệp Tiện bị Thẩm Sơ Ngọc nô đùa đẩy ngã xuống gốc cây, cô dựa vào thân cây thở hổn hển, sau khi phát hiện được ánh mắt của Nhan Mặc, cô quay mặt sang nhìn anh, khóe môi cong lên một đường cung, nở ra một nụ cười đẹp như hoa tươi.

Qua tán lá xanh um tùm, nắng vàng rải những đốm sáng khắp nơi, tô điểm cho khuôn mặt và thân hình của cô qua những đường viền vàng óng ả.

Mái tóc cô tắm dưới ánh nắng, như cháy lên ngọn lửa vàng.

Nhan Mặc và cô ấy nhìn nhau một hồi, nhưng hai người không nói với nhau gì cả. Anh cúi đầu, khóe môi vô thức vẽ lên một nụ cười nhẹ, tiếp tục giúp Diệp Ngôn quạt than.

Bên cạnh đó, Diệp Ngôn vẫn còn đang không ngừng lải nhải: “Chị ấy thực sự là người duy nhất tôi từng thấy có thể chơi như điên mấy ngày liền, hơn nữa chị ấy còn học rất giỏi, không chỉ học giỏi, mà chị ấy còn học thành thạo tiếng Pháp và tiếng Ý nhanh như một cơn gió……”

Cậu ấy còn chưa nói xong lời ngưỡng mộ về chị gái mình, Diệp Tiện đã đi về phía họ với chiếc điện thoại di động trong tay, cô ấy đặt bàn tay mình lên vai của Diệp Ngôn và nói chuyện bằng tiếng Pháp với người bạn trai đang gọi video với cô: "Mon frère (Đây là em trai của em)."

Nhan Mặc cũng vô tình lọt vào trong khung hình, Diệp Tiện nhân tiện giới thiệu luôn: "Son ami (đây là bạn của em ấy)."

Người bạn trai đối diện nói gì đó với cô, Diệp Tiện mỉm cười và thuận lại cho Nhan Mặc: "Anh ấy khen cậu đẹp trai đấy"

Diệp Ngôn, người bị phớt lờ, nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy có nói gì về em không?"

Diệp Tiện nói: "Anh ấy khen em dễ thương, và sau đó anh ấy còn nói rằng Thẩm Sơ Ngọc rất đẹp và rất hấp dẫn."

Diệp Ngôn bất lực nói: "Tại sao chị không khoe lại? Em không hề đáng yêu."

"Bởi vì anh ấy là một người trung thực."

Nhìn Diệp Ngôn cúi đầu giống như một chú cún con, Diệp Tiện nhéo mặt cậu, sâu trong đôi mắt lộ ra một ánh cười. Sau đó, cô ấy tự nhiên nói chuyện với bạn trai của mình bên cạnh Diệp Ngôn, mặc dù tiếng Pháp là một ngôn ngữ không hề quen thuộc, nhưng từ giọng điệu và thái độ của cô ấy, khi cô ấy nói đùa và khi cô ấy làm nũng, đều có thể dễ dàng nhận ra.

Khi nào thì cô ấy nói ra những lời yêu thương nhẹ nhàng?

Nhan Mặc lại bỏ thêm một cục than củi vào bếp, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, mặc dù ngọn lửa cháy hừng hực phản chiếu trong đôi mắt đen láy của anh ấy, nhưng lại không tăng thêm chút hơi ấm nào cho đôi mắt của anh.

Tựa như một vì tinh tú lạnh lẽo bị ngâm trong nước, lúc nào cũng lạnh.