Chương 54: Đứa bé là của ai?

"Cô nói trọng điểm là ảnh chụp, tôi chỉ muốn hỏi trọng điểm của cô là gì, Diệp Minh Châu?"

Dụ mẫu nói chuyện sắc bén khiến Diệp Minh Châu chống đỡ không được.

Dụ mẫu không đợi Diệp Minh Châu nói tiếp, tiếp tục lớn tiếng: "Cô bảo tôi xem mấy thứ này là lại muốn nói cái gì?"

Diệp Minh Châu sững sờ nhìn Dụ phu nhân hùng hổ dọa người, nói: "Mấy năm trước là cháu không đúng, nhưng dù sao cháu cũng không làm ra chuyện gì không xứng đáng với Trì Diệp, đứa bé là cháu giúp bác giải quyết, đó còn chưa chắc đã là máu mủ ruột thịt của Trì Diệp nữa."

Dụ mẫu hiểu ý trong lời này. Diệp Minh Châu này gọi bà ra chính là muốn nói cho bà biết Diệp Cẩm Tú lăn lộn với người đàn ông khác, mà đứa bé kia rất có thể là con của Diệp Cẩm Tú người đàn ông kia.

Dụ mẫu đã có chút tin lời Diệp Minh Châu nhưng vẫn chướng mắt cô ta. Dù sao Diệp Minh Châu không phải là thiên kim tiểu thư chân chính của Diệp gia, chỉ là món hàng không đặt nổi lên mặt bàn mà mẹ kế mang đến. Mà Dụ mẫu từ trước đến nay xem trọng nhất chính là việc có xứng đôi hay không.

"Diệp Minh Châu, có lẽ chuyện này cô làm đúng. Có điều tôi không có chút hảo cảm nào với cô cả, xuất thân hay bối cảnh gia đình của cô đều không xứng với Dụ Trì Diệp, cho nên muốn làm Dụ phu nhân, cô vẫn là chết tâm đi." Dụ mẫu dứt khoát nói, muốn Diệp Minh Châu đừng có ôm hi vọng qua ngày nữa.

Dụ Trì Diệp căn bản không có khả năng sẽ cưới cô ta.

Diệp Minh Châu cứng đờ, ngượng ngùng nói mình còn có chút chuyện khác cho nên rời đi.

Nói cho cùng Diệp Minh Châu là một người phụ nữ có tâm kế, mà mẹ cô ta cũng là loại gian trá, nếu không sao có thể làm Diệp phu nhân.

Diệp Minh Châu quay về Diệp gia nói lại hết thảy cho mẹ cô ta nghe, bà ta nghe xong chỉ cười: "Cũng không phải là Dụ lão phu nhân cưới vợ, bà ta làm sao có thể quản được nhiều như thế chứ. Còn cần Dụ Trì Diệp thích nữa, còn có cái gì có thể ngăn cản hai đứa ở cùng một chỗ, con cũng đừng quên Dụ Trì Diệp là một đứa xúc động."

Diệp Minh Châu nghe xong thấy cũng có lý, có điều cô ta thật sự không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.

Bà ta vừa cười vừa nói tiếp: "Hai ngày nữa không phải là sinh nhật con sao, con để Dụ Trì Diệp đến nhà chúng ta cầu hôn".

Câu này lập tức đánh thức Diệp Minh Châu.

Diệp Minh Châu vội gọi điện thoại cho Dụ Trì Diệp, nũng nịu nói sắp đón sinh nhật, hy vọng Dụ Trì Diệp có thể cầu hôn trước mặt mẹ vào hôm đó để cô ta gả cho hắn, còn nói rất nhiều lời buồn nôn.

Mà Dụ Trì Diệp chỉ lẳng lặng nghe Diệp Minh Châu lải nhải, từ đầu đến cuối không có một chút phản ứng nào. Có điều hắn lại đồng ý rất nhanh.

Chờ Diệp Minh Châu cúp điện thoại, Dụ Trì Diệp lại lần nữa nhớ tới Diệp Cẩm Tú. Nhớ đến buổi tối hôm đó, làn da mềm mại của Diệp Cẩm Tú, mùi hương nhẹ nhàng thoải mái và ánh mắt quật cường… Tất cả những thứ này đều khiến hắn có chút thần hồn điên đảo, có chút không khống chế được mà luân hãm vào.

Dụ Trì Diệp nhắm mắt lại ép buộc mình không nghĩ tới Diệp Cẩm Tú cố chấp kia nữa nhưng không khống chế nổi ý thức của mình, vẫn cứ nhớ đến cô.

Dụ Trì Diệp mở bức thư ra nhìn chữ viết xinh đẹp trên đó, trong lòng có thứ gì đó trong nháy mắt trở nên rất mềm mại.

Dụ Trì Diệp không biết bản thân bị làm sao, có lẽ gặp Diệp Cẩm Tú thì những câu đố này có thể đều được giải đáp.

Hắn híp mắt, khoác áo khoác lái xe rời đi.

Mà lúc này Diệp Cẩm Tú đã quay trở lại nhà Liên Nhiên. Liên Nhiên đi làm không có ở nhà, trong tủ lạnh chẳng còn cái gì có thể lấp đầy bụng.

Hai người đều có chút rối rắm.

Ánh mắt Diệp Cẩm Tú lóe lên, nói: "Chúng ta đi siêu thị mua đồ nhé?"

Đi siêu thị?

Dụ Phi Trạch nghĩ nghĩ, mỉm cười gật đầu: "Được, chúng ta đi siêu thị."

Thực ra Dụ Phi Trạch cảm thấy đi siêu thị cùng Diệp Cẩm Tú thật giống như hai người họ đang hẹn hò vậy, khiến cho anh khó nhịn mà kích động.

Mà Diệp Cẩm Tú cũng không phát hiện ra Dụ Phi Trạch khác thường, chỉ cười nói: "Em phải nghĩ thật kỹ xem chúng ta nên ăn cái gì."

"Thịt kho tàu? Sườn xào chua ngọt? Nầm bò sốt cà chua?" Diệp Cẩm Tú kể ra toàn là thịt, khiến Dụ Phi Trạch nghe xong dở khóc dở cười.

"Sao đều là thịt thế? Có cần thêm một con cá hấp nữa không?"

Dụ Phi Trạch nhìn thân thể nhỏ nhắn của Diệp Cẩm Tú, có chút cạn lời.

Diệp Cẩm Tú lại gật đầu nói ý hay, còn đi mua cá hấp thật.

Hai người thu dọn một lúc, Diệp Cẩm Tú lại thấy quán thịt nướng ở cửa siêu thị, nhất thời nổi cơn thèm ăn muốn ăn thịt nướng, những loại thịt khác đều không bằng thịt nướng.

Không lay chuyển được Diệp Cẩm Tú, hai người ngồi xuống ăn quán ven đường. Hai người ngồi ăn chậm rãi, không hề cảm thấy hành động giữa họ có chút thân mật.

Diệp Cẩm Tú rất thích món cải trắng nướng kia, Diệp Cẩm Tú vốn nói ăn thịt lại chỉ ăn mỗi một chuỗi thịt dê còn lại đều là cải trắng nướng. Gọi một đống thịt cuối cùng toàn bộ đều do Dụ Phi Trạch xử lý.

Hai người ăn thịt nướng xong, Diệp Cẩm Tú hỏi: "Bây giờ chúng ta đi siêu thị?"

Dụ Phi Trạch trả tiền đi theo sau Diệp Cẩm Tú, nhưng cũng thầm cảm thán bữa lần này là rẻ nhất mình từng ăn, chưa đến một trăm đồng.

Đồ trong siêu thị rất nhiều, mà Diệp Cẩm Tú phân không rõ đông nam tây bắc, không thường xuyên đi siêu thị có chút ngơ ngẩn, mơ mơ hồ hồ đi tới, bị hàng hoa quả đông lạnh cách đó không xa hút mắt.

Dụ Phi Trạch thấy Diệp Cẩm Tú chân thật như vậy trong lòng rung động, hảo cảm đối với cô lại càng thêm sâu sắc.

Đối với Dụ Phi Trạch mà nói đi siêu thị cùng Diệp Cẩm Tú không khác gì đang hẹn hò. Giống như hai vợ chồng đi siêu thị thương lượng xem cơm tối ăn gì, làm món gì, mua ly gì, cảm giác rất ấm áp.

Diệp Cẩm Tú cũng không biết Dụ Phi Trạch nghĩ gì, vui vẻ vẫy tay với Dụ Phi Trạch nói: "Anh mau tới đây xem hai cái cốc này cái nào đẹp hơn."

Trong vô thức Diệp Cẩm Tú đã đi đến chỗ cốc chén, cầm hai cái kia lên tay. Một cái chạm trổ thủy tinh trong suốt tương đối cao quý trang nhã. Một cái thì có hình con thỏ nhỏ màu hồng dễ thương hơn.

Diệp Cẩm Tú như là mắc phải chứng khó lựa chọn, hỏi: "Anh thấy hai cái cốc này em nên lấy cái nào thì tốt hơn?"

Diệp Cẩm Tú nhìn con thỏ, lại nhìn cốc thủy tinh, có chút lúng túng.

Dụ Phi Trạch nhìn mấy cái cốc, sau đó bỏ cả hai vào trong giỏ nói: "Nếu em thích vậy thì lấy cả hai đi."

Diệp Cẩm Tú ngẫm lại cũng đúng, lại cầm mấy cái cốc Doraemon lên: "Thật ra em thích cái này hơn, rất đáng yêu."

Dụ Phi Trạch nhìn cốc thủy tinh trong giỏ, một đàn quạ đen bay qua trên đầu, yên lặng mở miệng: "Đây là cuộc tụ hội của đại gia tộc cốc hả?"