Chương 53: Nổi giận

Dụ Trì Diệp mở bức thư ra, đợi sau khi đọc xong trong thư nói những gì, Dụ Trì Diệp thật sự muốn bắt người phụ nữ kia về bóp chết cô ta.

Cái gì gọi là ngủ với hắn?

Ngủ với hắn!

Người phụ nữ chết tiệt này!

Dụ Trì Diệp phẫn nộ đá văng cái ghế bên cạnh, trong lòng vô cùng tức giận. Hắn không nên đối với người phụ nữ chết tiệt kia tốt như vậy, nên để cho cô ta bệnh chết khát chết, sốt chết!

Diệp Cẩm Tú đương nhiên không biết cô đã thành công chọc điên Dụ Trì Diệp. Mà lúc này Diệp Cẩm Tú ngồi ở phòng chờ tàu hỏa đang chờ Dụ Phi Trạch.

Trong sảnh lớn chờ xe vẫn có rất nhiều bạn nhỏ chạy nhảy, Diệp Cẩm Tú ép buộc mình không để ý đến chúng. Cô lấy điện thoại ra xem tin tức, nhưng lại thấy một trang web quảng cáo sản phẩm mới của Allie.

Diệp Cẩm Tú cười giễu cợt: "Dụ Trì Diệp thật sự rất cưng chiều người phụ nữ của anh ta."

Nói xong lời này, Diệp Cẩm Tú nhắm mắt muốn ngủ một giấc, tựa đầu vào vali của mình. Ai biết lúc này chuông điện thoại lại vang lên.

Diệp Cẩm Tú tưởng là điện thoại của Dụ Phi Trạch, nhưng nhìn tên người gọi thì phát hiện là Dụ Trì Diệp. Diệp Cẩm Tú biết Dụ Trì Diệp hẳn là đang phát cáu vì mấy chuyện cô làm, có điều cô cũng sẽ không tiếp điện thoại của hắn. Diệp Cẩm Tú trực tiếp cúp máy cho vào danh sách đen.

Lần này thanh tịnh rồi.

Khi Dụ Phi Trạch đến, Diệp Cẩm Tú đã có chút tỉnh táo, vẫn đang lướt xem điện thoại.

Dụ Phi Trạch mua một ly nước cam đưa cho Diệp Cẩm Tú, Diệp Cẩm Tú thấy trước mắt mình hiện ra một cái bóng nho nhỏ, ngước mắt nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ôn nhuận của Dụ Phi Trạch.

"Anh đến rồi." Diệp Cẩm Tú cười cười: "Mua vé xe lúc nào vậy?"

Dụ Phi Trạch nhìn đồng hồ: "Hai tiếng nữa."

"Đủ để chúng ta nói chuyện đàng hoàng rồi."

Dụ Phi Trạch ngồi bên cạnh Diệp Cẩm Tú hỏi: "Sao hôm qua lại không đi?"

Diệp Cẩm Tú suy nghĩ một chút nói: "Anh nói xem em còn muốn đi hay không, đến một nơi không ai biết em, em cũng không biết bất kỳ người nào, cảm giác sẽ rất cô đơn đi."

Diệp Cẩm Tú chua xót cười cười: "Dụ Phi Trạch anh nói xem em còn muốn đi hay không?"

Dụ Phi Trạch suy tư một lát: "Ở lại đi, ở lại nơi này, ở lại bên cạnh anh không tốt sao? Anh không giống Dụ Trì Diệp, anh sẽ dùng hành động để chứng minh."

Về việc có ở lại hay không thật ra bản thân Diệp Cẩm Tú cũng không rõ lắm. Cô biết mình muốn đi xung quanh một chút, nhưng lại quá sợ hãi cảm giác lẻ loi một mình. Cô không biết quyết định rời đi của mình rốt cuộc có đúng hay không.

Diệp Cẩm Tú nhìn chằm chằm di động của mình thật lâu, rốt cuộc mở miệng nói: "Dụ Phi Trạch, chúng ta đi thôi."

Một câu chúng ta đi thôi này của Diệp Cẩm Tú khiến cho Dụ Phi Trạch rất cao hứng, bởi vì câu này của Diệp Cẩm Tú chính là nói sẽ không rời đi.

Có thể nhìn thấy người mình thích mỗi ngày, Dụ Phi Trạch đương nhiên là vui vẻ.

Mà Diệp Cẩm Tú chỉ càng thêm mơ màng.

Diệp Cẩm Tú lên xe Dụ Phi Trạch rời đi, dáng vẻ thân mật nói chuyện phiếm của hai người hoàn toàn bị người ta chụp lại mà hai người lại không biết gì cả.

Diệp Minh Châu nhìn quần áo trên người mình, vui vẻ so sánh, thuận tay lại chọn một đôi giày đeo ở trên chân, hỏi Trần Hi bên cạnh, "Thế nào? Bộ này đẹp không?"

Diệp Minh Châu vốn đã có một khuôn mặt mỹ nhân yêu kiều, giờ lại mặc thêm một bộ váy dài màu trắng càng khiến cho người ta động lòng.

Trần Hi có chút hâm mộ lại có chút ghen tị nói rất đẹp, ánh mắt cũng lưu luyến trên người Diệp Minh Châu.

"Mẹ cậu nỡ cho cậu tiêu nhiều tiền như vậy? Bộ quần áo này là hơn mười vạn, hôm nay cậu đã tiêu mấy trăm vạn rồi, chẳng lẽ còn muốn mua nữa sao?"

Diệp Minh Châu cười nhẹ một tiếng: "Mẹ tớ? Bà ấy quản tớ làm gì? Tớ tiêu tiền của bạn trai, có liên quan gì với bà ấy."

"Bạn trai, bạn trai cậu là ai? Có đẹp trai hay không?" Phụ nữ ở cùng một chỗ quả nhiên bàn tán cũng chỉ có đàn ông.

Mà Diệp Minh Châu nghe bạn nhắc đến bạn trai mình, lập tức có chút đắc ý: "Đó là điều đương nhiên, bạn trai tớ là Dụ Trì Diệp, thiếu tổng giám đốc tập đoàn Dụ thị, Dụ Trì Diệp."

Trần Hi nghe có chút cạn lời, trong lòng âm thầm nói câu dẫn em rể chẳng lẽ còn có thể vui vẻ như vậy?

Có điều lại không biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ là trong lòng đem Diệp Minh Châu khinh bỉ triệt để.

Diệp Minh Châu không để ý đến lời nói của bạn, tiếp tục chọn quần áo, mà khi chuông điện thoại di động vang lên, Diệp Minh Châu lập tức nghe máy. Nghe đối phương nói những lời kia, Diệp Minh Châu lộ ra một nụ cười khiến cho lòng người phát run.

Trần Hi thấy có chút kinh hãi, tùy tiện tìm một cái cớ rời đi. Mà Diệp Minh Châu thấy người vô dụng rời đi, lập tức lên tiếng nói: "Chụp được những tấm ảnh kia phải không, rất tốt, làm không tệ, đem những bức ảnh kia gửi cho tôi, tiền sẽ gửi vào tài khoản của anh."

Người đàn ông nói vài tiếng cám ơn, lập tức cúp điện thoại bắt đầu gửi ảnh.

Mà Diệp Minh Châu cười âm hiểm nhìn ảnh chụp trong điện thoại, không do dự gọi điện thoại cho Dụ phu nhân.

"Bác gái, là cháu, cháu là Minh Châu, cháu có mấy thứ muốn cho bác xem, cháu tin bác sẽ rất hứng thú."

Dụ mẫu nghe thấy giọng Diệp Minh Châu hơi nhíu mày: "Cô rốt cuộc có chuyện gì nói thẳng là tốt rồi, không cần phải quanh co lòng vòng với tôi."

Diệp Minh Châu âm thầm cắn răng nhưng vẫn tiếp tục cung kính nói: "Bác gái, chuyện này có liên quan đến Diệp, cháu biết bác thương Diệp nhất, cho nên khi thấy những thứ này liền nghĩ đến phải nói cho bác gái biết."

Dụ mẫu híp chặt mắt, lạnh giọng nói: "Hai mươi phút sau gặp."

Diệp Minh Châu vừa muốn nói một tiếng cảm ơn, Dụ mẫu đã lập tức cúp điện thoại, không cho Diệp Minh Châu một chút thời gian phản ứng.

Diệp Minh Châu nắm chặt nắm đấm, môi mím chặt nhưng không dám trì hoãn, lập tức gọi xe.

Nơi hai người gặp mặt là quán cà phê cao cấp gần Dụ gia. Dụ mẫu ngày thường không có việc gì thì sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi.

Diệp Minh Châu thấy Dụ mẫu lập tức lễ phép chào hỏi: "Bá mẫu, chúng ta đã lâu không gặp."

Dụ mẫu thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Minh Châu: "Tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với cô. Tôi chỉ cho cô mười phút, sau mười phút lập tức rời đi."

Diệp Minh Châu sắc mặt cứng ngắc một chút, nhưng vẫn cười nói: "Dụ bá mẫu, bác xem cháu ngẫu nhiên chụp được ảnh của cô ta."

Dụ phu nhân thấy rõ ảnh chụp, uống một ngụm cà phê nóng, nói: "Tôi không cho rằng đây là ngẫu nhiên gì, không phải cô theo dõi nó thật lâu sao." Loại lời nói ngẫu nhiên như vậy, Dụ mẫu vốn dĩ cũng không tin.

"Bác gái rất lợi hại, nhưng cháu làm tất cả là vì Dụ Trì Diệp, bác gái hẳn là hiểu."

"Tôi hiểu? Tôi nên hiểu cái gì? Tôi chỉ biết là cô làm tất cả không phải vì Trì Diệp, mà là vì chính cô."

Diệp Minh Châu nghe xong nụ cười có chút khẩn trương nói: "Bác gái, trọng điểm là ảnh chụp."