Chương 52: Một chút cay đắng

Allie thu hết vào đáy mắt nụ cười trào phúng trên môi Dụ Trì Diệp.

Allie cười xinh đẹp, nhưng mang theo một tia cay đắng. Cô vẫn rót rượu cho mình, sau đó bị Nike đút uống.

Rượu vang đỏ theo khóe môi Allie chảy xuống, đôi môi hồng hào ánh lên sự mê hoặc.

Đôi mắt Nike lấp lánh nhìn Allie lúc này, bàn tay to không thành thật bắt đầu loạn động.

Đôi mắt Dụ Trì Diệp lạnh đi một phần nói: "Đã là tình hình như vậy, vậy thì Nike tiên sinh, tôi rời đi trước." Lúc này rời đi, Nike vô cùng vui vẻ, trong lòng cảm thấy Dụ Trì Diệp thật thức thời.

Mà Allie nghe thấy Dụ Trì Diệp nói, một giọt nước mắt trong suốt nóng bỏng từ khóe mắt rơi xuống.

Con ngươi Dụ Trì Diệp trầm xuống, trực tiếp cầm lấy hợp đồng rời đi.

Đối mặt với sự lạnh lùng của Dụ Trì Diệp, trong lòng Allie càng thêm chua xót. Tuy rằng sớm biết Dụ Trì Diệp là một người đàn ông lạnh lùng nhưng lại không ngờ anh có thể lạnh đến mức này.

Không còn nhớ nhung Dụ Trì Diệp, Allie chủ động tiến tới cầu hoan, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên biểu tình mê người.

Dụ Trì Diệp lên xe, nhìn thoáng qua tên người gọi, là Diệp Minh Châu. Dụ Trì Diệp nhíu mày nghe điện thoại.

"Minh Châu? Chuyện gì thế?"

Giọng nũng nịu của Diệp Minh Châu truyền tới: "Diệp, mấy hôm nay em muốn đi dạo phố, anh ở bên em có được không, em rất muốn anh đi cùng em, anh đến tìm em được không?"

Dụ Trì Diệp suy nghĩ một lát: "Em đang ở đâu?"

Diệp Minh Châu lập tức nói địa điểm tọa độ của mình, chờ Dụ Trì Diệp đến.

Mà Dụ Trì Diệp cúp máy xong càng nhíu mày sâu hơn một phần, như là cảm thấy gần đây Diệp Minh Châu có chút dính người.

Hắn hiện tại tựa hồ là cũng không muốn nhìn thấy Diệp Minh Châu.

Dụ Trì Diệp nghĩ lại có lẽ là mình suy nghĩ nhiều, Diệp Minh Châu chẳng qua là muốn hẹn hò với hắn mà thôi. Hơi hơi lắc đầu, cầm hợp đồng rời đi.

Lúc Dụ Trì Diệp rời khỏi biệt thự Dụ gia, thật ra Diệp Cẩm Tú đang ngủ. Có điều hiện tại đã tỉnh dậy, có thể nói là đã hoàn toàn ổn định lại, cơn sốt cũng đã hạ xuống. Thân thể không phải không thoải mái như trước nữa.

Diệp Cẩm Tú đột nhiên nghĩ tới chuyện tối hôm qua, thân thể lại nóng lên từng đợt. Cô nghĩ đến chuyện tối hôm qua cô cùng Dụ Trì Diệp phát sinh, có chút ảo não vỗ đầu của mình, sau đó tìm quần áo xung quanh lại chỉ trên mặt đất thấy được quần áo đã thành vải vụn.

Diệp Cẩm Tú có chút ngượng ngùng lắc đầu, yên lặng tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Mà Lý tẩu tiến vào, tay bưng một chén cháo nóng hổi.

Nhìn thấy Diệp Cẩm Tú đi tới, thím Lý cười cười nói: "Phu nhân, cô dậy rồi, tôi có nấu cháo đây, nào, nhân lúc còn nóng mau uống đi, bồi bổ thân thể."

Thím Lý cong mắt cười đưa bát cháo cho Diệp Cẩm Tú.

Diệp Cẩm Tú nhìn thím Lý nói: "Cháu đã không còn là phu nhân nữa rồi."

"Này là lời gì vậy chứ, là tiên sinh bảo tôi chiếu cố phu nhân."

Diệp Cẩm Tú sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy đây là thím Lý đang nói tốt cho Dụ Trì Diệp.

Diệp Cẩm Tú hoàn toàn không tin, chỉ là khóe môi nhếch lên một nụ cười nói: "Cháu cũng không tin Dụ Trì Diệp sẽ thật sự nói như vậy, Dụ Trì Diệp là người như thế nào chẳng lẽ cháu lại không rõ."

Lúc nói những lời này, trong lòng Diệp Cẩm Tú có chút nao nao nhưng vẫn là nói ra.

Mà thím Lý an ủi: "Phu nhân, cần gì phải tức giận với tiên sinh chứ, tức hại thân cũng không tốt."

Diệp Cẩm Tú chỉ cười cười với thím Lý, cảm ơn cháo của thím Lý, sau đó thấy một bộ quần áo bên giường, nhất thời có chút kinh ngạc nhìn về phía thím Lý tẩu hỏi: "Đây là?"

"Đây là quần áo tiên sinh chuẩn bị cho phu nhân, phu nhân mau thay đi. Chiếc váy này đẹp quá, dáng người phu nhân lại tốt, mặc vào nhất định rất đẹp."

Diệp Cẩm Tú nghe Dụ Trì Diệp chuẩn bị, nụ cười trên môi nhạt đi vài phần.

"Dụ Trì Diệp chuẩn bị thid cháu sợ là không có phúc khí mặc rồi. Cháu vẫn nên mặc quần áo của mình thì hơn." Diệp Cẩm Tú cười cười, lấy vali của mình ra, tùy ý tìm một bộ quần áo mặc vào, sau đó liếc mắt nhìn đồng hồ, đã là buổi chiều.

"Thím Lý, Dụ Trì Diệp về thì nói với anh ta cháu đi trước rồi, cũng cám ơn anh ta tối qua đã khoản đãi."

Đi đến cửa, Diệp Cẩm Tú như là nghĩ đến cái gì, từ trong ví tiền lấy ra mấy tờ một trăm.

"Dù sao nơi này cũng là nhà của Dụ Trì Diệp, cháu cũng không thể ở không một đêm. Tiền này coi như là tiền thuê nhà của cháu, tuy nói là có chút đắt, có điều ngủ với Dụ Trì Diệp anh ta, cũng là cháu kiếm lời."

Nói xong lời này, Diệp Cẩm Tú xách hành lý của mình rời đi.

Sắc mặt thím Lý trắng bệch mấy phần: "Phu nhân, lời này đừng để cho tôi nói với tiên sinh, tiên sinh nhất định sẽ sa thải tôi mất, phu nhân cô vẫn là viết một bức thư để tôi đưa cho tiên sinh đi."

Diệp Cẩm Tú nghe vậy cũng đồng ý, cầm giấy bút để lại một bức thư, cuối cùng cũng có thể an tâm rời đi.

Diệp Cẩm Tú ra khỏi cửa Dụ gia, giây sau liền gọi điện thoại cho Dụ Phi Trạch.

Bởi vì bây giờ đã là buổi chiều, cô hiện tại tự mình đặt vé không kịp cho nên muốn nhờ Dụ Phi Trạch giúp mình đặt một vé tàu hỏa.

Dụ Phi Trạch nhận được điện thoại của Diệp Cẩm Tú thì có chút kích động.

"Cẩm Tú? Em chẳng lẽ đã đến nơi rồi?"

Diệp Cẩm Tú nghe Dụ Phi Trạch hỏi, mặt mày cong cong nói: "Em chưa đi, có chút chuyện, hiện tại em muốn đặt xe lửa buổi chiều, Dụ Phi Trạch anh có tiện đặt giúp em một chút không?" Dụ Phi Trạch vừa nghe Cẩm Tú không rời đi, lập tức nở một nụ cười.

"Em còn chưa đi? Anh còn đang ảo não vì chuyến hôm qua không đưa em đi được đây. Lần này thì tốt rồi, em cho anh cơ hội đưa em đi. Việc này cứ giao cho anh, anh đặt vé giúp em."

Diệp Cẩm Tú cảm ơn Dụ Phi Trạch, lập tức bắt xe đến nhà ga.

Dụ Trì Diệp về đến nhà thấy thím Lý bận trước bận sau làm bữa tối, liền ngăn lại hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"

Thím Lý vừa nghe, nghĩ mà sợ nhìn Dụ Trì Diệp nói: "Phu nhân đã khỏi hẳn, không sốt nữa."

Thấy sắc mặt Lý tẩu không đúng lắm, Dụ Trì Diệp nhíu mày: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Thím Lý không nói gì, không muốn mở miệng nhưng Dụ Trì Diệp vẫn luôn hỏi khiến bà trở tay không kịp.

"Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng."

Dụ Trì Diệp nhướng mày: "Thím Lý, rốt cuộc là có chuyện gì."

"Phu nhân viết thư cho ngài."

Con ngươi Dụ Trì Diệp trầm xuống: "Người đã đi rồi?"

Nghĩ đến Diệp Cẩm Tú vậy mà không nghe lời hắn thật sự chạy rồi, trong lòng chính là dâng lên hỏa khí vô hạn.

Người phụ nữ chết tiệt đó.

Mà thím Lý yên lặng cầm bức thư đưa cho Dụ Trì Diệp rồi lập tức chạy vào bếp nấu cơm.