Chương 42: Căm phẫn

Diệp Minh Châu tức giận buông điện thoại xuống, tức đến nghiến răng nghiến lợi hận không thể giải quyết người phụ nữ gây trở ngại cho mình ngay bây giờ.Nhưng vướng Dụ Trì Diệp ở bên cạnh, cô ta không thể biểu hiện phẫn nộ ra ngoài mà biến trở về bộ dáng dịu dàng hào phóng kia.

"Sao vậy, là điện thoại của ai thế?" Dụ Trì Diệp nhìn cô ta.

"Không có gì, chỉ là một người bạn thôi." Diệp Minh Châu cười nháy mắt mấy cái, tiến lên kéo cánh tay Dụ Trì Diệp "Diệp, có một việc em muốn hỏi anh có được không?"

"Khách khí với anh vậy, em có gì cứ hỏi, anh nhất định sẽ nói cho em biết." Dụ Trì Diệp dịu dàng nhìn cô ta.

"Em muốn hỏi, tình hình của Cẩm Tú hiện tại sao rồi?" Diệp Minh Châu rũ mắt xuống, bộ dáng lo lắng "Em biết có lẽ anh không muốn nghe, nhưng nói cho cùng nó vẫn là em gái em."

Dụ Trì Diệp hừ mũi một tiếng, trên mặt tuấn lãng tràn đầy khinh thường "Em nói người phụ nữ đê tiện kia ấy hả, cô ta còn chưa chết được!"

"Cẩm Tú không sao là em yên tâm rồi." Diệp Minh Châu như thở phào nhẹ nhõm.

Dụ Trì Diệp xoa đầu cô ta, giọng nói tràn đầy cưng chiều.

"Em đấy, chính là hiền lành quá, cô ta đối với em như vậy, em còn nhớ thương tới cô ta."

"Cho dù Cẩm Tú làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng em vẫn coi nó là người thân của em. Năm đó cùng mẹ đến cái nhà này, là Cẩm Tú vẫn luôn ở bên cạnh em, em làm sao có thể trách con bé?"

"Diệp, anh cũng đừng trách nó quá có được không?"

"Nhưng cô ta vốn dĩ không xứng làm chị em với em! Cô ta rất đê tiện, nếu không phải nể mặt em, anh nhất định khiến cô ta chết trăm nghìn lần!" Dụ Trì Diệp cả giận nói, đem Diệp Cẩm Tú hận đến tận xương tủy.

"Diệp, cám ơn anh vẫn luôn nghĩ đến em." Diệp Minh Châu dựa sát vào ngực Dụ Trì Diệp, bộ dáng như chim nhỏ nép vào người.

Diệp Minh Châu ra vẻ rõ ràng mình bị ủy khuất còn đang làm bộ kiên cường, càng là như vậy càng khiến người ta thấy mà thương, Dụ Trì Diệp càng cảm thấy mình mắc nợ Diệp Minh Châu, yêu thương tràn ngập trong lòng, bất giác ôm cô ta vào trong ngực.

"Sau này anh sẽ không để em chịu ủy khuất nữa." Dụ Trì Diệp thâm tình nói với người trong ngực, vuốt tóc cô ta.

Hắn không nhìn thấy chính là khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, còn có âm độc trong ánh mắt của Diệp Minh Châu.

Diệp Cẩm Tú, cô cả đời cũng đừng hòng tranh giành với tôi!

…..

Ở bệnh viện ba ngày, Diệp Cẩm Tú cảm thấy mình nằm thật sự quá nhàm chán, thừa dịp Liên Nhiên ở đây, năn nỉ cô ấy thả mình ra, cô không bao giờ muốn ở lại bệnh viện nữa.

Liên Nhiên bị cô làm cho mềm lòng, hỏi bác sĩ xong liền làm thủ tục xuất viện, đón Diệp Cẩm Tú về nhà. Ăn cơm tối xong hai người đang nằm trên giường xem kịch chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

"Đừng nhúc nhích, để tớ ra xem." Liên Nhiên xoay người đi ra cửa.

Diệp Cẩm Tú lo lắng, cũng đi theo phía sau ra mở cửa.

Liên Nhiên mở cửa, kinh ngạc nhìn ra bên ngoài.

"Allie? Cô tới đây làm gì?"

Diệp Cẩm Tú nhìn thấy là cô ta, chỉ cảm thấy rất ghê tởm, không do dự liền đóng cửa lại.

Ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, Allie không hề tức giận, ngược lại còn cười nhìn Diệp Cẩm Tú.

"Dù sao cũng là chỗ quen biết, nói không chừng sau này chúng ta còn là đồng minh, cô đừng vội không gặp tôi như vậy chứ."

"Cô muốn làm gì, tôi đối với chuyện của cô tuyệt không có một chút hứng thú nào!"

Diệp Cẩm Tú lạnh lùng nói. Ngay khi nhìn thấy Allie cô liền nhớ đến quá khứ tồi tệ kia.

Allie ghét nhất là bộ mặt cao cao tại thượng của cô, nhưng vừa nghĩ đến kế hoạch của mình, liền không thể không nhịn xuống cơn tức này, chuyển sang khuôn mặt tươi cười.

"Tôi biết cô không quan tâm đến em, nhưng Dụ Trì Diệp và Diệp Minh Châu thì sao?" Allie bước từng bước về phía trước, đôi mắt trang điểm đậm nhìn chằm chằm Diệp Cẩm Tú.

"Bọn họ đối xử với cô như thế nào, chính cô rõ ràng nhất, chúng ta rõ ràng là cùng một loại người!"

"Ai cùng loại người với cô, Cẩm Tú nhà chúng tôi mới không phải là tiểu tam được không!" Liên Nhiên nhìn không được, chỉ vào Allie lớn tiếng nói.

"Được, tôi cũng không nói nhảm nữa, mục đích hôm nay tôi tới chính là muốn cùng cô kết minh, cùng nhau đối phó tiện nhân Diệp Minh Châu kia!"

Allie trực tiếp nói "Dù sao cô cũng phải đối phó với cô ta, vừa đúng ý tôi, như vậy có thể lần nữa trở lại bên người Diệp rồi."

Diệp Cẩm Tú liếc mắt nhìn cô ta, người phụ nữ này thật đúng là cái gì cũng có thể nói ra miệng, làm tiểu tam còn quang minh chính đại như vậy!

"Tôi không có hứng thú với giao dịch của cô, cũng không muốn tham dự vào chuyện này."

Diệp Cẩm Tú nhàn nhạt nói, cho dù là muốn đối phó Diệp Minh Châu, cô cũng sẽ không cùng người này này liên thủ. Hai người bọn họ tám lạng nửa cân, chuyện dẫn sói vào nhà cô mới không thèm làm.

"Tôi biết cô không tin tôi. Tôi còn mang theo quà coi như thành ý đây." Allie lấy điện thoại di động ra, nhấn nút ghi âm.

Giọng Diệp Minh Châu xuyên qua, chứng cứ cô ta uy hϊếp Allie rất rõ ràng. Diệp Cẩm Tú không thể không bội phục người phụ nữ này. Cho nên nói phụ nữ giở trò tâm cơ thì không hề kém đàn ông, Diệp Minh Châu làm sao lại nghĩ đến việc cô ta ghi âm!

Diệp Cẩm Tú muốn lấy điện thoại di động, Allie nhanh tay lẹ mắt thu điện thoại lại, giương mày nhìn Diệp Cẩm Tú.

"Diệp Cẩm Tú, thế nào, hiện tại cô hẳn là tin tưởng thành ý của tôi rồi chứ?"

Diệp Cẩm Tú cắn môi dưới, Dụ gia đối xử với cô như thế nào, cô rõ mồn một trước mắt! Hiện tại cô đã rời khỏi nơi khiến cô đau lòng kia, cô tuyệt không muốn nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan đến Dụ gia.

"Cô không nói lời nào là có ý gì, được hay không nói một câu đi chứ!" Allie nóng nảy, bước vài bước, đẩy Diệp Cẩm Tú một cái bảo cô đừng ngây người nữa.

Diệp Cẩm Tú đột nhiên bị đẩy một cái, lảo đảo về phía sau vài bước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Liên Nhiên thấy vậy, tức giận đến lập tức phát hỏa, túm lấy cánh tay Allie hung dữ: "Con người cô có vấn đề à, Cẩm Tú nhà chúng tôi cũng không muốn để ý đến cô, cô dây dưa cái gì!"

"Trong lòng cô ta rõ ràng là muốn, nhất định phải giả bộ thanh cao cái gì, hai chúng ta hợp tác đối với ai đều tốt!" Allie không cam lòng nói: "Theo như nhu cầu có cái gì không đúng, chẳng lẽ cô mặc cho tiện nhân Diệp Minh Châu kia chiếm lấy Dụ Trì Diệp sao?"

Diệp Cẩm Tú nghe được ba chữ "Dụ Trì Diệp" đột nhiên bị đâm trúng chỗ đau trong lòng, bình tĩnh nhìn Allie.

Allie nhìn vào mắt cô, sửng sốt hai giây.

Đây là ánh mắt như thế nào chứ. Gần như tuyệt vọng, cho dù là người chết cũng không đến mức như vậy, nhìn không ra một chút sức sống nào, thật giống như dầu cạn đèn tắt.

"Cô…cô…cô mau quyết định đi." Allie đẩy Liên Nhiên đang ngăn cản mình ra, vọt tới trước mặt Diệp Cẩm Tú trừng mắt nhìn cô.

Diệp Cẩm Tú không nói lời nào, chỉ xa xăm nhìn thoáng qua Allie rồi xoay người vào trong phòng.

"Không phải cứ, cô có ý gì?" Allie hét lớn.

"Làm tiểu tam đến nghiện rồi còn muốn Cẩm Tú nhà tôi thông đồng với cô? Cô có còn muốn một chút mặt mũi nào không thế, mau cút cho tôi!" Liên Nhiên đẩy Allie ra khỏi nhà, Allie trừng mắt nhìn hai người, tức giận rời đi.