Chương 43: Không thể nói

Liên Nhiên bực dọc đóng sầm cửa lại, biểu tình phẫn nộ đã không thể diễn tả bằng lời. Người phụ nữ đê tiện này, thật đúng là không phải đê tiện bình thường. Thân là tiểu tam vậy mà không biết xấu hổ nói với Cẩm Tú còn muốn trở lại bên cạnh Dụ Trì Diệp? Quả thật tiện nhân trong thiên hạ là cùng một nhà.

Ngẩng đầu nhìn mặt mày đăm chiêu ủ dột của Cẩm Tú, Liên Nhiên thở phào nhẹ nhõm, rót một ly nước từ tủ lạnh đưa cho cô: "Cẩm Tú, đừng buồn bực nữa, người đàn ông đê tiện kia thật sự rất thích hợp ở cùng một chỗ với người chị bạch liên hoa của cậu! Hiện tại việc cậu cần làm không phải là ở đây ủ rũ mà là hẳn phải lên chùa thắp một nén nhang chúc cho đôi cẩu nam nữ kia bên nhau dài lâu!"

Đôi mắt Diệp Cẩm Tú rũ xuống chậm rãi ngước lên nhìn Liên Nhiên trước mắt, nhàn nhạt nhếch khóe miệng: "Vẫn luôn là tớ tự mình đa tình không liên quan gì đến Dụ Trì Diệp, bọn họ là chân ái, tớ mới là tiểu tam chen chân vào."

Lời của Diệp Cẩm Tú khiến cho Liên Nhiên giật mình một lát, chợt nghiêm túc nói: "Ai nói chứ! Ở trong lòng tớ cậu vĩnh viễn hơn cái kia Diệp Minh Châu trăm lần!"

Thật ra Liên Nhiên rất muốn nói cho Diệp Cẩm Tú chuyện cô đã từng nhìn thấy lúc đi học. Lúc ấy ngại Diệp Minh Châu cùng Diệp Cẩm Tú là chị em, hơn nữa khi đó Diệp Minh Châu không có quá phận như bây giờ, ít nhất là cũng cùng Cẩm Tú thường xuyên nói chuyện phiếm, còn ra dáng một người chị nên cô cũng không nói.

Sự kiện trộm tiền năm đó sở dĩ bị Liên Nhiên nhớ lại là bởi vì cô thật sự là không nhìn nổi người phụ nữ Diệp Minh Châu này nữa. Không chỉ hai chữ đê tiện có thể hình dung. Có điều cũng may mắn, nếu không có lần đó cô cũng sẽ không quen biết khuê mật tốt như Cẩm Tú.

Diệp Cẩm Tú nhẹ nhàng nhếch môi, từng tia ý cười tràn trong mắt "Tớ biết Liên Nhiên đại nhân nhà ta tốt nhất, chuyện này qua rồi thì đừng nhắc lại nữa."

Liên Nhiên gật đầu: "Được rồi, nếu đã như vậy cậu cũng đừng suy nghĩ nữa. Qua một đoạn thời gian nứa tớ không bận, liền đóng cửa tiệm áo cưới, chúng ta đi du lịch."

"Được." Diệp Cẩm Tú ngoài mặt đồng ý, thực ra trong lòng lại có ý khác.

Sao cô có thể vì chuyện riêng của mình mà liên lụy đến Liên Nhiên chứ? Có điều Allie sẽ tìm tới cô, thật sự làm cho cô có chút ngạc nhiên.

Nghĩ thế nào thì bọn họ cũng không thể là chiến hữu đi.

Trên bàn trà đặt một tờ đơn ly hôn. Ánh mắt Diệp Cẩm Tú nhàn nhạt nhìn lướt qua, nội tâm đè nén hồi lâu lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Từ sau khi gả cho Dụ Trì Diệp, loại cảm giác thoải mái này thật lâu đã không có. Cũng là trong phút chốc hiểu được, thì ra tình yêu của cô vẫn nặng nề như vậy.

Sáng sớm hôm sau, cửa nhà Liên Nhiên đã bị đập hỏng.

Loảng xoảng loảng xoảng ồn ào liên tục khiến Liên Nhiên muốn chửi thề.

"Ai đấy!" Liên Nhiên lười biếng đứng dậy, vừa tháo bịt mắt vừa đi về phía cửa, ngay cả lỗ cửa cũng không nhìn, trực tiếp mở cửa.

"Rào" một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu của cô liền giội ướt toàn thân.

Liên Nhiên bị dội nước lạnh trong nháy mắt tỉnh táo không ít, có điều cô bị ướt sũng, toàn thân trên dưới chỉ trong nháy mắt liền toàn bộ đều ướt đẫm.

Từng giọt nước đọng trên mắt rơi xuống khuôn mặt, Liên Nhiên nhẹ nhàng lấy tay lau qua mắt, lại mở mắt ra nhìn liền thấy hai người đàn ông cà lơ phất phơ, thập phần vô lại đứng ở trước cửa nhà, giờ phút này đang từ trên cao nhìn xuống cô.

"Con mẹ nó các người là ai đấy?" Liên Nhiên không chút sợ hãi, chỉ vào mấy người kia mắng.

"Ông đây tìm Diệp Cẩm Tú!" Hắn hoàn toàn không có một chút thương xót, hung hăng đẩy Liên Nhiên, thiếu chút nữa đẩy ngã cô.

Liên Nhiên chắn ở cửa, cố ý che khuất tầm mắt bọn họ, không cho bọn họ nhìn cảnh tượng trong phòng. Mặc dù không biết hai người đàn ông này tìm Cẩm Tú làm gì, nhưng nhìn bộ dáng người đến không tốt, nhất định cũng không có chuyện gì tốt.

Liên Nhiên cố ý cao giọng: "Anh tìm ai? Tìm Diệp Cẩm Tú? Tôi căn bản không biết được không, anh mà còn ở đây tôi sẽ gọi bảo vệ."

Giọng nói của Liên Nhiên thành công nhắc nhở Diệp Cẩm Tú, cô cẩn thận từng li từng tí từ trên giường đứng lên, đi tới phòng vệ sinh khóa cửa lại. Phòng ở căn hộ này cách âm hiệu quả rất tốt, nếu như không nghe cẩn thận căn bản là không nghe thấy âm thanh bên ngoài. Cô không biết những người này sẽ làm gì Liên Nhiên nhưng Liên Nhiên vừa rồi rõ ràng là nhắc nhở cô tìm một chỗ trốn đi. Nếu như không phải bởi vì vừa mới mất đi đứa bé, thân thể còn yếu ớt, cô nhất định sẽ đi ra ngoài đối mặt cùng Liên Nhiên. Nhưng mà hiện tại...... cô ngay cả đứng cũng vất vả. Mới đi được một lúc, sắc mặt đã tái nhợt đến dọa người.

Liên Nhiên cho dù có sức cũng không bằng hai người đàn ông. Hai người đàn ông kia hoàn toàn không để ý đến cô là một người phụ nữ, túm lấy tóc cô giật về phía trước, muốn đi vào trong phòng. Liên Nhiên một bên giãy dụa một bên hét: "Tôi nói cho các người biết, các người giữa ban ngày xông vào nhà dân là phạm pháp!"

Liên Nhiên cũng mặc kệ mọi chuyện, hai người kia nếu đã nhất quyết như vậy thì cũng không còn cách nào khác. Cô nắm lấy cánh tay của một trong hai người, cắn mạnh.

"A…đau quá."

Liên Nhiên cảm nhận được giữa răng môi lan qua vị máu tươi cũng không có ý định buông ra, theo sát phía sau, lại cảm giác một lực đạo túm tóc của mình, tàn nhẫn đập vào vách tường trắng tinh.

Một trận đau đớn choáng váng cảm giác như bị xé rách theo đại não truyền đến.

"Các ngươi cái đồ rác rưởi này, tôi phải cùng các người liều mạng!" Liên Nhiên không chút nào để ý đến đau đớn của bản thân, như cũ không buông hai người đàn ông ra. Hết cắn người này xong lại cắn người khác.

Hai người đàn ông bị cô cắn đến kêu la oai oải. Nếu không phải thang máy có động tĩnh, hai người đàn ông kia nhất định sẽ xông tới nhà cô. Liên Nhiên nhìn thang máy kia sáng lên, tên cướp trước mắt luống cuống, cô cũng không có ý muốn buông bọn họ ra, bắt cướp bắt bắt cả đôi thế này là tiền lên chưa từng có trước đây.

Hai tên cướp kia hai mặt nhìn nhau, cũng buông lỏng Liên Nhiên, định chạy xuống theo cầu thang bộ. Nhưng Liên Nhiên nắm chặt hai người, khiến bọn họ khó mà thoát thân.

"Muốn chạy, trừ phi bước qua người bà đây. Ban ngày ban mặt chạy đến nhà bà đây cướp bóc, ai cũng đừng nghĩ chạy!"

Hai tên cướp ý đồ giãy thoát lại bị Liên Nhiên giữ chặt hơn, bất đắc dĩ, một tên cướp lo lắng nói: "Lão đại, người đàn bà này chính là thiếu đánh, chúng ta xử cô ta!"

Liên Nhiên nghe được câu này trong lòng lộp bộp một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm thang máy, đã đến lầu 5. Chờ được đến lúc có người đi lên xem ra cô cũng phế mất, có điều hiện tại chỉ có thể liều một chút. Liên Nhiên vẫn nắm chặt như cũ, hai tên cướp kia túm tóc dài của cô tàn nhẫn đập vào vách tường.

"Bốp, bốp." Một tiếng tiếp một tiếng, so với lần trước lực lớn hơn gấp mười lần!

Liên Nhiên bị bọn họ đánh đến choáng váng hoa mắt, chỉ cảm giác trên đầu có chất lỏng theo làn da từng chút từng chút lăn xuống. Liên Nhiên buông tay ra, thấy hai tên cướp kia dần dần đi xa, sờ sờ gáy của mình, một tay dính đầy máu.