Chương 41: Lấy em có được không?

Dụ Trì Diệp cũng không ngờ sẽ gặp Allie ở chỗ này, sau khi hung ác liếc một chút hàn quang, tay Allie vuốt ve Dụ Trì Diệp lại đột nhiên ngừng lại.Diệp Minh Châu cứ như vậy nhìn hai người ở trước mặt mình anh anh em em, vẫn duy trì phong phạm tiểu thư khuê các, không làm ra một chút chuyện gì tổn hại hình tượng.

Dụ Trì Diệp từ anh mắt đã nhìn ra Diệp Minh Châu có chút tức giận, nhưng Allie quấn lấy mình như vậy, sợ là nói cái gì, Diệp Minh Châu cũng sẽ không tin.

Allie từ trong mắt Dụ Trì Diệp nhận ra cảm giác khoảng cách của hắn, rõ ràng là muốn giữ khoảng cách với mình. Allie vẫn luôn là người phụ nữ thông minh, nụ cười trên khóe miệng rất tự nhiên thu lại, cách xa Dụ Trì Diệp một chút.

"Cái kia...... Hình như nhận lầm người, các người tiếp tục đi."

Lý do này tuy rất low, nhưng Dụ Trì Diệp cũng chỉ có thể phối hợp tiếp tục diễn. Mặc dù nội tâm đã bị tức giận bùng nổ, lạnh lùng nói: "Mong vị tiểu thư này lần sau đeo kính, người đàn ông của cô ở bên kia."

Allie cong lưng, không ngừng nói xin lỗi với Dụ Trì Diệp. Đã lâu rồi cô ta chưa từng thấy Dụ Trì Diệp như vậy. Cô ta vẫn cho rằng Dụ Trì Diệp lạnh lẽo, biểu tình phiền chán sẽ chỉ cho Diệp Cẩm Tú, không nghĩ tới có một ngày cô ta cũng bị đối xử như vậy. Allie đột nhiên rất muốn biết người phụ nữ bên cạnh này có lai lịch gì mà có thể trong khoảng thời gian ngắn thay thế vị trí của cô ta.

Trong lúc lơ đãng ngước mắt lên, tầm mắt Diệp Minh Châu cũng vừa vặn nhìn cô ta.

Người phụ nữ này......

Sao lại có cảm giác giống một người nhỉ? Hình như cô ta đã gặp ở đâu đó.

Sau khi đứng lên, Allie dời ánh mắt ra chỗ khác đi tới chỗ người đàn ông. Chân mới bước đi một bước, liền nghe thấy giọng Dụ Trì Diệp phía sau bỗng nhiên vang lên: "Minh Châu, đồ ăn nhà hàng này ngon lắm, em nếm thử cái này đi."

Minh Châu! Diệp Minh Châu!

Allie kinh ngạc trợn tròn mắt, người phụ nữ này không phải là người phụ nữ Dụ Trì Diệp ngày nào cũng nhắc tới sao?

Cô ta trở về rồi à?

Trách không được mình đột nhiên lại bị Dụ Trì Diệp đá đi, vốn định chỉ cần chèn ép Diệp Cẩm Tú là có thể một lần nữa trở lại bên cạnh Dụ Trì Diệp, xem ra là hoàn toàn không có cơ hội.

"Haizz." Allie cúi đầu thở dài, đi về phía người đàn ông kia.

Diệp Minh Châu nhìn Dụ Trì Diệp gắp thức ăn cho mình, ánh mắt trong suốt: "Cô ta là ai?"

Trực giác của người phụ nữ nói cho Diệp Minh Châu biết, hai người nhất định có chuyện.

Dụ Trì Diệp bị cô hỏi không biết nên trả lời như thế nào, thấy anh có chút chần chờ, Diệp Minh Châu liền đứng dậy cầm lấy túi xách của mình định rời đi.

Nhưng lại bị Dụ Trì Diệp giữ chặt lại.

Hắn nói: "Em biết người anh yêu là em mà. Mấy năm em rời đi, trong lòng anh vẫn luôn nghĩ đến em, anh có thể cho em sự tín nhiệm vô điều kiện, anh hy vọng em cũng có thể đối xử với anh như vậy."

Diệp Minh Châu biết Dụ Trì Diệp thật lòng với cô ta cho nên mới không muốn phần tình yêu này bị bất luận kẻ nào làm bẩn.

Cho dù là em gái của cô ta cũng không được!

"Là bạn gái trước kia của anh sao?" Bạn gái trong khoảng thời gian cô ta rời khỏi đây.

Dụ Trì Diệp phủ nhận: "Anh không biết cô ta."

Diệp Minh Châu không hỏi nữa, bởi vì Dụ Trì Diệp ôm cô ta chặt hơn, cô ta còn hỏi gì nữa?

Dụ Trì Diệp cho cô ta mặt mũi như vậy, nếu côta không biết quý trọng vậy thì quá không thức thời.

"Diệp, em từ Mỹ trở về vẫn luôn không xác định được anh đối với em rốt cuộc là thật lòng hay là..." Diệp Minh Châu trong lời nói mang theo một chút nghẹn ngào, hốc mắt ẩn hiện hơi nước, tiếp tục nói: "Trước đây em cũng không dám xác định, anh nói anh thích em, anh ưu tú như vậy, anh làm sao có thể thích em, thích em ở điểm nào chứ? Hiện tại em…"

Cô ta còn chưa nói xong, Dụ Trì Diệp đã hôn lên môi cô ta.

Một nụ hôn kết thúc.

Dụ Trì Diệp lấy tay lau nước mắt của cô ta: "Người anh yêu nhất chính là em, cho anh một chút tín nhiệm, chỉ một chút thôi, nếu không anh phải làm thế nào em mới có thể cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em?"

Ánh mắt ôn nhu sủng nịch của hắn mang theo sự thật lòng mà từ trước tới nay chưa từng có.

Đối với cô ta mà nói, như vậy hẳn là đủ rồi.

Nhưng cô vẫn không biết đủ, Diệp Minh Châu cong môi: "Diệp, lấy em có được không?"

Dụ Trì Diệp gật đầu: "Anh đã ly hôn với cô ta rồi, đương nhiên là muốn lấy em! Em vội gì chứ?"

Nước mắt Diệp Minh Châu đột nhiên biến mất, ôm Trì Diệp làm nũng nói: "Sợ anh chạy mất."

"Sẽ không."

Hai người ăn cơm tối xong, Dụ Trì Diệp liền đưa Diệp Minh Châu về nhà. Hắn cũng về nhà của mình. Thật ra từ lúc bắt đầu đến bây giờ, hắn vẫn luôn tìm kiếm một người. Trước đây ở trong trung tâm thương mại hắn đã từng nghe thấy một cô bé đàn một khúc nhạc, thành thạo tao nhã, tướng mạo cũng rất đáng yêu.

Trải qua nhiều lần nghe ngóng, hắn biết được cô bé này chính là thiên kim Diệp gia. Nhưng đáng tiếc, lúc gặp lại cũng đã là hai mươi năm sau.

Dụ Trì Diệp gần như nhất kiến chung tình với Diệp Minh Châu, bởi vì cô ấy thiện lương, hào phóng, mà đối với Diệp Cẩm Tú lại có một loại cảm giác khác, đó chính là chán ghét.

Nhớ lúc trước lúc hắn đi tìm Diệp Minh Châu, đều là bị người phụ nữ ác độc Diệp Cẩm Tú nhốt ở ngoài cửa không vào được. Hắn nhớ rõ ngày hôm đó trời đổ mưa to. Hắn hỏi Diệp Minh Châu đã xảy ra chuyện gì, Diệp Minh Châu lại không nói một chữ, làm cho hắn càng thêm đau lòng…

Diệp Minh Châu đóng cửa lại, chuyện đầu tiên chính là gọi điện thoại cho thám tử điều tra một người phụ nữ tên là Allie. Rất nhanh tất cả tư liệu về Allie bên kia đã được truyền tới.

Allie là một người mẫu nổi tiếng, đến nơi gần nhất, đến nhiều nhất chính là nhà Dụ Trì Diệp. Diệp Minh Châu nhìn đến đây đã sớm không kiềm chế được!

Nhìn số điện thoại trên tài liệu liền ấn gọi. Người phụ nữ dám cướp đàn ông với cô ta còn chưa ra đời!

Đầu kia bắt máy, Diệp Minh Châu một chút cũng không có ý định giấu diếm: "Là Allie sao?" giọng cô ta lần đầu tiên bình tĩnh như vậy.

Allie kinh ngạc hỏi: "Xin hỏi, ngài là?"

"Chúng ta hôm nay vừa mới gặp qua, Allie tiểu thư là quý nhân hay quên à? Hay là hiện tại bởi vì có đàn ông cho nên không tiện nói chuyện?" Diệp Minh Châu rõ ràng có thể nghe thấy tiếng nước. Nếu cô ta đoán không sai hẳn là đang ở khách sạn.

"Ồ? Là Diệp Minh Châu sao?"

Allie cũng không ngốc, một ngày cô ta tiếp xúc nhiều người như vậy, cái giọng âm dương quái khí này ngoại trừ những người phụ nữ ghen tị mỹ mạo của chính mình ra còn có thể là ai.

"Cô đã biết tôi là ai, vậy tôi đi thẳng vào vấn đề nhé. Ra ngoài cùng uống một chén, để tôi dạy cho cô như thế nào mới càng có thể hấp dẫn đàn ông."

Giọng Diệp Minh Châu mang theo khıêυ khí©h, rõ ràng là muốn băm Allie thành vạn đoạn.

"Diệp đại tiểu thư, cô lén Diệp hẹn tôi như vậy, bị anh biết thật sự ổn sao? Tôi sợ lắm, cho nên vẫn là bỏ đi." Alice không nể mặt Diệp Minh Châu cúp điện thoại, nhanh tay còn ấn ghi âm lại.

Đem mồm mép của Diệp Minh Châu vừa rồi ghi lại toàn bộ, lúc nào rảnh nhất định phải cho Dụ Trì Diệp nghe một chút, để anh ta biết người phụ nữ anh ta thích thật ra là loại như thế này.