Chương 40: Dụng tâm lương khổ

"Diệp, con đừng để bị người phụ nữ Diệp Minh Châu kia mê hoặc, cô ta là đồ hồ ly tinh!" Dụ mẫu trong lòng rất rõ ràng con trai mình yêu người phụ nữ này đến thế nào.

Cái kế này của Diệp Minh Châu bà chẳng lẽ còn không biết, con trai bà như thế nào lại hồ đồ như vậy.

Không đợi Dụ Trì Diệp mở miệng, Dụ mẫu còn nói: "Trì Diệp, con nghĩ mà xem, Cẩm Tú yêu con như vậy, làm sao nó có thể phá thai được chứ? Mẹ đã cảm thấy rất có thể là người có tâm dụng tâm lương khổ hại cháu trai của mẹ."

"Mẹ, Diệp Cẩm Tú là một người phụ nữ biết giả vờ giả vịt, chẳng lẽ mẹ đã quên rồi sao?" Dụ Trì Diệp đương nhiên biết trong lời nói của bà là ai, nhưng định nghĩa về Diệp Cẩm Tú trong lòng hắn đã khắc sâu!

"Trì Diệp!" Dụ mẫu đã không biết dùng từ ngữ gì để cứu vãn con trai bà nữa.

Dụ Trì Diệp cũng không muốn nói tiếp: "Được rồi, mẹ, hiện tại con ly hôn với Diệp Cẩm Tú đã là sự thật chắc chắn. Nếu không có chuyện gì khác, con cúp máy đây." Không đợi mẹ Dụ trả lời, Dụ Trì Diệp đã cúp điện thoại.

Diệp Minh Châu vẫn ở bên cạnh nghe, từ trong lời nói của Dụ Trì Diệp cũng đoán ra Dụ mẫu nói cái gì. Thấy hắn bảo vệ mình như vậy, không khỏi mừng thầm, có điều cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Cô ta cố ý làm bộ có chút ủy khuất, mở to đôi mắt: "Diệp, có phải em khiến anh khó xử rồi không?"

Dụ Trì Diệp ném điện thoại sang một bên nói: "Mẹ anh chỉ là có chút hiểu lầm về em. Em không cần để ý, hôm nay là một ngày vui vẻ, nghĩ kỹ muốn đi đâu ăn mừng chưa?"

Nghe được hai chữ ăn mừng, tâm tư Diệp Minh Châu đều chuyển sang chuyện Dụ Trì Diệp và Diệp Cẩm Tú ly hôn. Trong lòng cô ta vừa đắc ý vừa cao hứng, trên mặt lại là tâm thái nũng nịu: "Anh quyết định đi."

Dụ Trì Diệp đưa Diệp Minh Châu tới một nhà hàng tình lữ cao cấp. Sau khi xuống xe, Diệp Minh Châu vui vẻ kéo cánh tay Dụ Trì Diệp, hai người đi vào trong. Lúc này Diệp Minh Châu đã đặt mình vào địa vị của nữ chủ nhân rồi.

Lúc gọi món là Diệp Minh Châu chủ động gọi. Cô ta ỷ vào sự cưng chiều của Dụ Trì Diệp, ngay cả hỏi hắn muốn ăn gì cũng không hỏi. Dụ Trì Diệp vừa mới bắt đầu còn có chút tò mò, cảm thấy Minh Châu ở Mỹ vài năm có chút thay đổi, nhưng trên bàn đều là đồ ăn Dụ Trì Diệp thích. Diệp Minh Châu đắc ý nhếch khóe miệng lên, quả nhiên, nụ cười của Dụ Trì Diệp ngồi đối diện cô ta lại càng sâu.

"Nào, vì anh thành công trở lại độc thân uống một ly." Dụ Trì Diệp nâng ly lên, thâm tình nhìn Diệp Minh Châu đối diện.

Hai gò má Diệp Minh Châu đỏ lên, Dụ Trì Diệp nói là khôi phục độc thân mà không phải ly hôn, ám chỉ trong đó sao cô ta có thể không hiểu chứ.

Cô ta nâng ly lên: "Diệp, chúc mừng anh." Đồng thời cũng chúc mừng tôi.

Uống rượu xong Diệp Minh Châu đặt chén xuống, giống như một người vợ đảm đang gắp một miếng thức ăn cho Dụ Trì Diệp: "Diệp, cái này ăn ngon, anh ăn nhiều một chút." Dụ Trì Diệp gật đầu, tướng ăn tao nhã, Diệp Minh Châu thưởng thức đồng thời hận không thể nhanh chóng gả cho người đàn ông trước mắt.

Vốn tưởng rằng hôm nay là một cuộc hẹn hò tao nhã, không nghĩ tới cách bọn họ không xa có một đôi nam nữ ngồi xuống, lại đi về phía hai người họ.

Người đàn ông kia dáng vẻ bình thường nhưng ăn mặc lại đều là quần áo hàng hiệu, mà người phụ nữ thì ăn mặc gợi cảm, kéo tay người đàn ông thập phần thân mật.

Khi Dụ Trì Diệp ngẩng đầu nhìn thấy người phụ nữ, trong mắt hiện lên ngoài ý muốn, hắn không ngờ lại gặp được Allie ở đây.

Allie cũng nhìn thấy Dụ Trì Diệp, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc. Hai người liếc nhau, dư quang của cô ta lại đảo qua Diệp Minh Châu ngồi đối diện Dụ Trì Diệp.

Đối với Dụ Trì Diệp mà nói, Allie chẳng qua chỉ là bạn giường lúc trước mà thôi cho nên hắn cũng không có ý định chào hỏi, nhưng lại không nghĩ tới Allie lại chủ động đi tới.

"Diệp."

Allie làm bộ như không có chuyện trước kia, thân thiết chào hỏi, hơn nữa còn ngồi xuống vị trí bên cạnh Dụ Trì Diệp. Dụ Trì Diệp nhìn về phía cô ta, sắc mặt tự nhiên nói: "Không ngờ cô cũng ở đây."

Allie cười, cô ta chớp mắt nhìn về phía Diệp Minh Châu cố ý nói: "Đúng vậy, đây là tình nhân mới của anh sao? Dáng vẻ cũng không tệ." Là người thân mật nhất của Dụ Trì Diệp, Allie vẫn vô cùng tự tin với thân hình của mình, cho nên ánh mắt nhìn Diệp Minh Châu tất nhiên mang theo đánh giá.

Sắc mặt Diệp Minh Châu cứng đờ, tình nhân mới... Người phụ nữ này có ý gì, chẳng lẽ trước kia Diệp có rất nhiều tình nhân?

Dụ Trì Diệp nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh Allie, hỏi ngược lại: "Đó là người đàn ông mới của cô?"

Allie cười khanh khách, lông mày cố ý nhướng lên, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên: "Diệp, anh biết em yêu anh mà, anh muốn em lúc nào trở về?"

Dụ Trì Diệp hừ lạnh một tiếng, không nói gì, Allie xác thực cũng không đợi hắn mở miệng, lại tiếp tục nói:

"Diệp, lâu như vậy, cũng không thấy anh gọi cho em, chẳng lẽ nhanh như vậy anh quên em rồi?"

Cô ta một bên nói, một bên giả vờ ủy khuất kéo cổ áo xuống, làm cho chiếc váy vốn đã thấp lại càng thấp thêm, bày ra phần tuyết trắng trước ngực.

Dụ Trì Diệp đương nhiên nhìn ra động tác nhỏ của cô ta, ánh mắt không kiêng dè trực tiếp rơi xuống chỗ trắng nõn kia, đây là hành vi theo quán tính của một người đàn ông. Diệp Minh Châu ở một bên nhìn thấy sắc mặt lại trở nên khó coi. Người phụ nữ này có ý gì, dám ở trước mặt cô ta câu dẫn Diệp!

"Chỉ là cảm thấy không cần thiết phải gọi cho cô, cho nên không gọi." Dụ Trì Diệp nhếch khóe miệng.

Lời của hắn nghe rất vô tình. Có điều sự thật vốn là như thế, giữa bọn họ chỉ là quan hệ thể xác, tình cảm, đó là thứ không tồn tại.

Allie nghe xong cũng không tức giận, lại thân mật vẽ vòng tròn trên người Dụ Trì Diệp: "Diệp, anh thật vô tình. Anh không biết sau khi rời khỏi anh em đã rất nhớ anh đó."

"Vậy sao?" Dụ Trì Diệp nhíu mày, đối với những lời này của Allie cũng không để ý lắm.

Allie liếc nhìn Diệp Minh Châu ngồi đối diện, cố ý đến gần Dụ Trì Diệp hơn: "Đương nhiên rồi."

Trong lòng cô ta hơi có chút đắc ý.

Cô ta vừa mới nói nhớ Dụ Trì Diệp, đây là lời nói thật. Một người đàn ông nhiều tiền, đẹp trai lại có mị lực, cô ta sao có thể không nhớ chứ. Tuy nói cô ta và Dụ Trì Diệp đều có bạn tình mới, nhưng điều này cũng không cản trở bọn họ "tình cũ cháy lại". Nghĩ vậy, cô ta lại ném mấy cái nhìn quyến rũ về phía Dụ Trì Diệp, ý tứ khıêυ khí©h.

Dụ Trì Diệp thú vị nhìn cô ta: "Người đàn ông của cô ở bên kia, cô nói như vậy không sợ anh ta đá cô sao?"

Allie liếʍ môi đỏ mọng: "Không sợ, không ai so được với anh."

Hai người ngồi rất gần, thoạt nhìn giống như là tình nhân. Thấy Dụ Trì Diệp không dãn khoảng cách ra, Diệp Minh Châu ngồi ở đối diện lúc này đã tức muốn nổ tung, hận không thể tạt một ly rượu lên người nữ nhân không biết xấu hổ trước mắt này.

Cô ta không biết người phụ nữ này là ai nhưng cô ta có thể nhìn ra người phụ nữ này cùng Dụ Trì Diệp khẳng định từng có quan hệ gì đó. Nếu không phải muốn duy trì hình tượng ở trước mặt Dụ Trì Diệp, cô ta đã sớm khiến cho người phụ nữ kia hiểu được hậu quả của việc câu dẫn người đàn ông của cô.

"Diệp, cô ta là ai?" Diệp Minh Châu hỏi người đàn ông anh tuấn đối diện, nén lửa giận trong lòng. Cô ta ra nước ngoài ba năm, vẫn cho rằng anh mới là tình yêu đích thực của mình, không nghĩ tới Dụ Trì Diệp ở trong nước lại chơi đùa vui vẻ như vậy.