Chương 39: Nhìn thấu cô ta

Trong phòng bệnh trắng toát toàn là mùi nước khử trùng.

Tâm trí của Diệp Cẩm Tú đã sớm không ở trong phòng bệnh, cô nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bầu trời xanh thẳm nhìn vô tận nhưng tâm tình của cô xác thực một chút cũng không phấn khởi nổi.

Hiện giờ cuộc sống của cô đã trải qua bước ngoặt lớn như vậy, cô cũng không biết bước tiếp theo nên đi đâu......

Đang lúc cô nghĩ ngợi đủ đường, một thanh âm ấm áp mang theo từ tính lọt vào tai.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Dụ Phi Trạch nhẹ nhàng đặt thức ăn trong tay xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm người trước mắt.

"A, không... không có gì!" Diệp Cẩm Tú thoáng cái từ thế giới của mình tỉnh lại, nghiêng người nhìn Dụ Phi Trạch.

"Em không sao đấy chứ?" trong mắt Dụ Phi Trạch tràn ngập lo lắng, thương tiếc nhìn Cẩm Tú, như là nhìn người mình yêu đã lâu.

Không sao? Tim Cẩm Tú lộp bộp một chút.

Thật sự không sao chứ? Cẩm Tú ở trong lòng âm thầm tự hỏi.

Kỳ thật cùng Dụ Trì Diệp ly hôn, cô cũng đoán được, chỉ là cô thật không ngờ ngay cả con của mình cũng không giữ được. Nhưng giờ sự tình đã xảy ra, hối hận cũng không kịp. Cô chỉ có thể lựa chọn đối mặt, có lẽ chỉ có thản nhiên đối mặt với tất cả cô mới không khổ sở như vậy.

Diệp Cẩm Tú yên lặng cúi đầu, trong mắt không nhìn ra là cảm xúc gì. Cô không dám đối mặt với Dụ Phi Trạch nữa, cô sợ không khống chế được nước mắt của mình, cũng sợ bị Dụ Phi Trạch nhìn thấu điểm yếu.

"Em không sao! Có điều cảm ơn anh lại tốn thời gian đến thăm em!"

Dụ Phi Trạch nghe Diệp Cẩm Tú nói xa lạ như vậy, trong mắt xẹt qua buồn bã không dễ phát hiện. Đôi mắt chậm rãi buông xuống, nhưng một giây sau lại khôi phục tinh thần.

"Không sao là tốt rồi, anh sẽ thường xuyên đến thăm em. Chúng ta là bạn bè, không cần khách khí như vậy!" Dụ Phi Trạch ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Cẩm Tú đang cúi đầu xuống, như là muốn đem cô nhìn thấu.

Dụ Phi Trạch biết Diệp Cẩm Tú đang cố nén cảm xúc của mình. Anh không muốn nhìn thấy bộ dáng Cẩm Tú như vậy, cũng không muốn nhìn thấy cô ra vẻ kiên cường. Dụ Phi Trạch hy vọng ít nhất Cẩm Tú ở trước mặt mình không cần sống mệt mỏi như vậy.

"Vâng..."

Diệp Cẩm Tú hơi mấp máy môi, lại chậm rãi ngẩng đầu lên. Thật ra không cần cảm thấy mất mặt, không phải là ly hôn thôi sao? Có cái gì thấp hơn người khác một bậc đâu, huống chi hiện tại ở trước mắt đều là người quan tâm mình.

"Hôm nay mang theo đồ em thích ăn, đói bụng rồi đúng không... Mau ăn đi!" Dụ Phi Trạch nhớ tới ý đồ của mình, vì thế vội vàng lấy đồ ăn mang đến, mở ra, đặt chỉnh tề ở trước mắt Diệp Cẩm Tú.

Món ăn không tính là quá phong phú nhưng đều là Diệp Cẩm Tú thích ăn.

"Thật ra không cần phiền anh như vậy." Cẩm Tú có chút ngượng ngùng ngẩng đầu, đối diện Dụ Phi Trạch.

Dụ Phi Trạch nhìn vào mắt Cẩm Tú nói: "Cái này cũng không tính là gì, em không cần để ý như vậy. Cho dù bây giờ em cùng Dụ Trì Diệp ly hôn, chúng ta vẫn là bạn bè mà!"

Dụ Phi Trạch trực tiếp gọi tên Dụ Trì Diệp.

Thật ra từ sau khi gặp Diệp Cẩm Tú, anh đã không còn coi Dụ Trì Diệp là anh trai nữa, càng nhiều thời gian đều coi là tình địch, dù đến tận bây giờ anh vẫn chưa từng trực tiếp biểu đạt tình cảm của mình với Diệp Cẩm Tú.

"Được rồi, đều đã qua rồi...... Không cần nói nữa."

Diệp Cẩm Tú nghe thấy tên Dụ Trì Diệp, trong lòng căng thẳng. Đúng vậy, hiện tại cô không muốn nghe bất cứ tin tức gì về Dụ Trì Diệp, cô muốn quên hắn. Thời gian chính là liều thuốc tốt nhất.

"Được, không nhắc đến anh ta nữa, em mau ăn cơm đi, anh đi chuẩn bị nước ấm cho em." Dụ Phi Trạch trong giọng nói mang theo lo lắng, nói xong anh liền nhanh chóng cầm lấy bình nước bên cạnh đi ra khỏi phòng bệnh.

Mắt thấy Dụ Phi Trạch rời khỏi phòng bệnh, Liên Nhiên liền vội vàng nói: "Dụ Phi Trạch đối xử tốt với cậu như vậy, có thể nhìn ra anh ấy vô cùng yêu cậu. Cậu không cân nhắc đến việc ở bên anh ấy sao?

Diệp Cẩm Tú vội vàng lắc đầu: "Tớ biết... Nhưng mà anh ấy quá tốt, tớ không xứng!"

Cô sao không biết tình cảm của Dụ Phi Trạch đối với mình. Nhưng Dụ Phi Trạch quá tốt, cô chưa bao giờ nghĩ tới muốn cùng Dụ Phi Trạch ở chung một chỗ. Diệp Cẩm Tú cảm thấy cô cùng Dụ Phi Trạch chỉ có thể làm bạn bè.

Bên này, Dụ Trì Diệp cùng Diệp Minh Châu đương nhiên là cực kỳ vui vẻ.

Bây giờ rốt cuộc Dụ Trì Diệp cùng Diệp Cẩm Tú đã ly hôn, Diệp Minh Châu trong lòng vui vẻ không thôi, khóe mắt vẫn mang theo tươi cười, giống như đối với những chuyện cô ta đã làm một chút cũng không cảm thấy áy náy. Cô ta không để ý tình chị em ruột thịt mà hạ độc thủ với Diệp Cẩm Tú. Tất cả những thứ này ở trong mắt Diệp Minh Châu tựa như không đáng nhắc đến.

"Trì Diệp... Anh xem hiện tại anh đã ly hôn với Cẩm Tú rồi, vậy khi nào thì anh kết hôn với em đây? Thật mong chờ hôn lễ của chúng ta."

Trong mắt Diệp Minh Châu hạnh phúc, tràn đầy chờ mong nhìn Dụ Trì Diệp.

"Chuyện kết hôn em không cần lo lắng, anh sẽ cho em một hôn lễ long trọng."

Dụ Trì trong lòng ngũ vị tạp trần, hắn cũng không biết vì sao. Vốn nên bởi vì có thể ly hôn với Diệp Cẩm Tú mà cảm thấy vui vẻ nhưng hôm nay bản thân tựa hồ một chút cũng không cảm thấy phấn khởi, càng nhiều hơn là thấy mất mát.

"Nghĩ gì vậy?" Diệp Minh Châu nhìn Dụ Trì Diệp, ánh mắt mê hoặc. Nhìn chăm chú vào mắt hắn muốn nhận được một câu trả lời khiến cô ta hài lòng.

Diệp Minh Châu nghĩ thầm, hiện giờ Diệp Cẩm Tú cũng đã thuận lợi ly hôn với Dụ Trì Diệp, nhưng Dụ Trì Diệp dường như cũng không vui vẻ lắm. Điều này làm cho Diệp Minh Châu có chút bất an. Hiện tại cô ta cần làm chính là để Dụ Trì Diệp mau chóng cưới mình vào cửa. Cũng chỉ có như vậy cô ta mới có thể loại bỏ bất an trong lòng.

Dụ Trì Diệp nghe được ngữ khí của Diệp Minh Châu có ý chất vấn, trong nháy mắt tỉnh táo lại. Hắn có chút không thể tin được mình vừa rồi rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy, hắn âm thầm chửi rủa chính mình trong lòng.

Đúng vậy, bây giờ là lúc nên vui vẻ, cuối cùng cũng có thể ở bên Diệp Minh Châu, đây mới là cuộc sống hắn muốn. Hắn thích Diệp Minh Châu lâu như vậy, bây giờ rốt cuộc cũng thành người nhà rồi. Tâm tình hắn vui vẻ hẳn lên, tựa như ưu tư vừa rồi đều bị mang đi.

Tinh…tinh…tinh….

Dụ Trì đang suy nghĩ một cú điện thoại gọi tới.

Hắn nhấc tay lên, chậm rãi tiếp điện thoại, quả nhiên là của mẹ hắn. Không đợi hắn mở miệng, mẹ hắn liền bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Con trai, con phải chăm sóc Cẩm Tú thật tốt đấy nhé, bây giờ con bé đang mang thai. Mấy ngày nữa mẹ về, đến lúc đó con có muốn đến đón mẹ không?" Dụ mẫu nhẹ nhàng nói, tinh thần này rất khó nhìn ra là một người hơn năm mươi tuổi, nghe được ra tâm trạng của bà đang vô cùng tốt.

"Cẩm Tú đi phá thai, chúng con đã ly hôn rồi!" giọng Dụ Trì vô cùng cứng rắn, đôi mắt dường như ảm đạm hơn một chút.

"Có phải bởi vì người phụ nữ kia không, đang yên đang lành sao Cẩm Tú lại sảy thai?"

Dụ mẫu phản ứng đầu tiên chính là không tin. Cẩm Tú thích Trì Diệp là việc tất cả mọi người đều nhìn ra được, nó vẫn luôn muốn đem Trì Diệp buộc ở bên cạnh mình, gặp được cơ hội này làm sao có thể bỏ qua!