Chương 38: Một đêm khó ngủ

Sáng hôm sau, Liên Nhiên đã sớm từ trên giường bệnh bên cạnh tỉnh lại. Nghe thấy thanh âm của Liên Nhiên, Cẩm Tú cũng mở mắt theo. Cũng có thể nói cô cả đêm không ngủ.

Liên Nhiên dụi dụi đôi mắt còn lim dim đi tới bên cạnh Diệp Cẩm Tú: "Cậu dậy sớm vậy. Muốn ăn gì tớ xuống lầu mua cho cậu?"

"Thanh đạm một chút đi."

Liên Nhiên gật đầu, ngáp ngắn ngáp dài rời khỏi phòng.

Cô mới bước ra khỏi phòng, Diệp Cẩm Tú cầm điện thoại lên, tiện tay gõ một tin nhắn gửi cho Dụ Trì Diệp.

Hiện tại đứa nhỏ không còn, hắn rốt cuộc có thể thoát khỏi cô rồi. Đã đến nông nỗi này, cô không muốn đến cả việc chia tay cũng xuất phát từ miệng hắn.

Tin nhắn mới soạn xong, vừa muốn gửi đi lại không muốn để cho mình hèn mọn như vậy, tay nhẹ run trực tiếp ấn gọi điện thoại cho Dụ Trì Diệp.

Đầu kia nhận máy, không đợi hắn nói chuyện Diệp Cẩm Tú đã nói rất nhanh, không mang theo một chút tình cảm: "Cầm theo đơn ly hôn đến bệnh viện đi." Nói xong liền cúp điện thoại, từ đầu đến cuối không cho hắn cơ hội mở miệng nói chuyện.

Liên Nhiên mang theo bữa sáng trở về phòng bệnh, Diệp Cẩm Tú dựa vào giường bệnh dùng muỗng nhỏ từng ngụm từng ngụm ăn cháo dinh dưỡng, trong ánh mắt lạnh như băng, tóc mai không cẩn thận rơi xuống, che hai má thanh tú, môi tái nhợt không có một tia huyết sắc.

Có thể nhìn ra, Diệp Cẩm Tú hiện tại thật sự rất tiều tụy.

Liên Nhiên thở dài một hơi, cô càng ngày càng không hiểu nổi Diệp Cẩm Tú.

Sao mà xa nhau vài năm, cảm giác từ khi về nước Diệp Cẩm Tú càng ngày càng thay đổi khiến cô không thể hiểu nổi rồi?

"Cẩm Tú, lát nữa tớ có lẽ phải về tiệm một chút. Gọi cho anh chàng đẹp trai hôm qua đến ở cùng cậu nhé?"

Diệp Cẩm Tú nhẹ nhàng thổi một ngụm cháo, cười yếu ớt nói: "Không sao đâu. Không cần, tớ ở một mình cũng được."

"Cộc cộc cộc"

Tiếng gõ cửa có tiết tấu truyền đến, Liên Nhiên tưởng là người đến thăm Diệp Cẩm Tú, cười đứng lên. Vừa mới muốn chào hỏi một nam một nữ đến, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng lại cảm thấy người phụ nữ bên cạnh có chút quen mắt.

Người đàn ông cao lớn đứng ra, thân thể mềm mại trong ngực hắn như không xương. Đôi mắt lạnh lùng quen thuộc kia, hiện giờ đã được ôm trong lòng người phụ nữ hắn luôn tâm tâm niệm niệm rồi.

Dụ Trì Diệp thích chị gái nhiều năm như vậy, nhìn thấy bọn họ tu thành chính quả, thật sự là vui thay cho bọn họ. Nhưng mà tim cô vì sao đau như vậy!

"Em sao vậy? Có chỗ nào không được thoải mái à?" Diệp Minh Châu làm bộ làm tịch đi tới, đôi mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, như là rất lo lắng.

Liên Nhiên thiếu chút nữa bị dáng vẻ của cô ta lừa, định vui vẻ chào hỏi cô ra, dù sao cũng là chỗ quen biết từ trước đã mấy năm không gặp. Chỉ là không nghĩ tới mới vươn tay được một nửa chợt nghe thấy Diệp Cẩm Tú cười lạnh một tiếng.

"Chị, đã rõ ràng đến như vậy rồi, không cần giả bộ nữa."

Cô ngẩng đầu, ánh mắt đã từng sợ hãi bây giờ lại trở nên sắc bén như dao, lời này làm cho mọi người ở đây đều sửng sốt, bao gồm cả Liên Nhiên.

"Em đang nói gì vậy? Chị đang quan tâm em đó."

Diệp Minh Châu thử tiến lên, lại bị một cánh tay mạnh mẽ có lực kéo vào trong ngực. Nước mắt xen lẫn vào khuôn mặt tinh xảo làm cho người ta đau lòng, nghẹn ngào: "Diệp..."

Dụ Trì Diệp đau lòng vuốt ve mái tóc Diệp Minh Châu, ánh mắt lạnh lùng nhưng động tác trên tay lại cực kỳ ôn nhu.

"Diệp Cẩm Tú, tôi khuyên ngươi đừng nên quá đáng. Cô thật sự cho rằng hiện tại tôi không dám làm gì cô sao? Hả?"

Dụ Trì Diệp vừa nói vừa từ trong ngực lấy ra một tờ đơn ly hôn, không mang theo tình cảm ném lên giường bệnh của Diệp Cẩm Tú.

Cẩm Tú cười lạnh một tiếng, cầm lấy đơn ly hôn, ngay cả nhìn cũng không nhìn trực tiếp cầm lấy bút đã chuẩn bị sẵn từ dưới gối ký xuống.

Cô chưa bao giờ thoải mái như bây giờ, cô được giải thoát rồi.

Phảng phất cứ như một tảng đá đè ở trong trái tim đã lâu bỗng nhiên biến mất.

Liên Nhiên đứng yên tại chỗ không kịp phản ứng, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Diệp Cẩm Tú ký tên xong đưa cho Dụ Trì Diệp: "Cảm ơn anh đã thỏa mãn nguyện vọng đầu tiên của tôi sau khi sống lại."

Dụ Trì Diệp nheo mắt, tầm mắt như bị đóng băng bất ngờ.

Diệp Minh Châu ở trong lòng Dụ Trì Diệp lóe một nụ cười âm hiểm thoáng qua rồi biến mất, xoay mắt nhìn Cẩm Tú: "Em...... Sao em lại xúc động như vậy? Bây giờ em đang mang thai đứa con của Diệp."

"Đứa con? Ha…ha..ha…"

Chị ta còn không biết xấu hổ mà dám nhắc tới đứa bé?

Cô vì uống canh mới trở thành dáng vẻ như bây giờ!

Chị ta bây giờ còn giả bộ!

Khiến cô thương tâm nhất chính là cho tới tận bây giờ, người đàn ông kia vẫn tin tưởng Diệp Minh Châu, chưa bao giờ liếc mắt nhìn cô một cái.

"Em..."

Diệp Minh Châu còn cố gắng an ủi Diệp Cẩm Tú, lại bị Dụ Trì Diệp ôm vào lòng nhỏ giọng che chở: "Em gái em bây giờ có bệnh, đừng để cô ta lây bệnh cho em."

Dụ Trì Diệp cũng không biết Cẩm Tú bị bệnh, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta chắc hẳn là bị thương không nhẹ.

Liên Nhiên dù không rõ mấy người này là ai cũng có thể từ trong lời nói của bọn họ nghe ra gì đó. Diệp Minh Châu này, không ngờ đến lại hãm hại đứa bé của Cẩm Tú, cô cố đè nén lửa giận trong lòng mình nhưng không nhịn được. Liên Nhiên trực tiếp đi tới bên cạnh Dụ Trì Diệp, giơ tay lên tát Diệp Minh Châu một cái "Bốp" rất chói tai.

Dụ Trì Diệp không ngờ người phụ nữ này lại động tay với Minh Châu, vội vàng bảo vệ Diệp Minh Châu ở phía sau mình, đẩy Liên Nhiên, ánh mắt lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi!

"Người phụ nữ hèn hạ này, tôi biết ngay cả đời này cô cũng sẽ không bỏ được cái sự hèn mọn đó. Chồng của em gái cũng đi câu dẫn. Cô rốt cuộc thiếu hơi đến mức nào? Có cần tôi tìm cho cô vài người đàn ông không?"

Liên Nhiên bị Dụ Trì Diệp đẩy lùi về phía sau hai bước mà không hề sợ hãi.

"Được lắm!" Dụ Trì Diệp lạnh lùng nhìn qua hai người, cẩn thận đỡ Diệp Minh Châu rời khỏi bệnh viện.

Liên Nhiên nhìn bộ dáng cẩu nam nữ của hai người, tức giận không chỗ phát tiết: "Cút, cút, cút nhanh lên, đừng để cái mùi đê tiện của cô lưu lại đây ảnh hưởng đến Cẩm Tú của tôi hồi phục bệnh tình!"

Sau khi hai người rời đi, nước mắt Diệp Cẩm Tú rốt cuộc không nhịn được nữa, lộp bộp rơi xuống.

Liên Nhiên không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ có thể ở bên cạnh yên lặng đưa khăn giấy: "Cẩm Tú, xin lỗi…tớ…"

Diệp Cẩm Tú vừa khóc vừa lắc đầu, một bên dùng khăn giấy lau nước mắt trên má, một bên cùng Liên Nhiên nói ra lời trong lòng cất giữ đã lâu, còn có quan hệ của ba người.

Hơi nước trong hốc mắt Liên Nhiên nổi lên, cô vẫn luôn cho rằng người phụ nữ này rời khỏi mình không có gì thay đổi, nhưng cô sai rồi. Diệp Cẩm Tú đã trở nên quá kiên cường, thậm chí trong mắt cô, cô ấy đã không gì có thể đánh nổi nữa rồi.

Có thể đối mặt với việc chồng và chị ruột nɠɵạı ŧìиɧ, còn thản nhiên buông tay, thật sự khiến cho cô quá đau lòng.