Diệp Cẩm Tú nghẹn ngào nói. Dụ Phi Trạch đang nói chuyện cùng bạn bè, sau khi nhận được điện thoại của Cẩm Tú, trực tiếp bỏ lại bạn, chạy ra ngoài, để lại bạn của anh ngơ ngẩn nhìn nhau không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trên đường, Dụ Phi Trạch đạp chân ga xuống tận cùng. Anh nghe được âm thanh đau đớn của Diệp Cẩm Tú, đáy lòng bất an.
May mắn là vào nửa đêm, giao thông vắng vẻ, anh một đường chạy như bay, không đến mười phút đã đến biệt thự Dụ gia.
Dụ Phi Trạch bước nhanh về phía phòng Diệp Cẩm Tú trên lầu, khi anh đẩy cửa chạy tới bên giường Diệp Cẩm Tú đang nằm đã thấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của cô.
Dưới ánh trăng, cô tái nhợt giống như trong suốt, như nhẹ nhàng chạm vào sẽ biến thành bọt biển tan đi mất.
Dụ Phi Trạch cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ hãi như vậy, anh ôm lấy Diệp Cẩm Tú đi ra ngoài.
"Cẩm Tú, em nhịn một chút, anh đến rồi." Dụ Phi Trạch gọi Diệp Cẩm Tú đã hôn mê, Diệp Cẩm Tú chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Dụ Phi Trạch, nước trong mắt mắt lăn xuống.
"Phi Trạch, cứu con của em." Trong lúc nói chuyện cô cũng cảm giác nửa người dưới có một dòng nước ấm chảy ra, cô muốn ngăn cản, nhưng lại vô lực, chỉ có thể mặc cho nó chậm rãi từ trong thân thể đi qua.
Diệp Cẩm Tú biết rõ đó là cái gì, hai mắt nhíu lại rồi hôn mê bất tỉnh.
Dụ Phi Trạch nhìn thấy Diệp Cẩm Tú đã ngất, cảm giác bên hông sơ mi có gì đó ẩm ướt nhưng anh không kịp đi xem đó là cái gì, chỉ biết phải nhanh chóng đưa Diệp Cẩm Tú đến bệnh viện.
Máu chảy theo một đường từ trên cầu thang cho đến cửa, Dụ Phi Trạch bế Diệp Cẩm Tú vào trong xe, bước nhanh đến ghế lái vội vàng khởi động xe.
Mười phút sau, Dụ Phi Trạch mang Diệp Cẩm Tú tới bệnh viện gần biệt thự nhất.
Dụ Phi Trạch giao Diệp Cẩm Tú cho bác sĩ, anh lo lắng muốn đi theo vào xem tình huống của cô nhưng lại bị y tá ngăn ở bên ngoài.
Vừa cúi đầu, hai tay, áo sơ mi cùng quần tây của anh dính đầy máu tươi, nhuộm đỏ một mảng lớn. Tay anh không ngừng run rẩy, sợ Diệp Cẩm Tú cứ như vậy mà rời khỏi sinh mệnh của anh.
Dụ Phi Trạch đứng ở hành lang lo lắng chờ đợi cửa phòng cấp cứu mở ra. Anh đã đoán được con của Diệp Cẩm Tú rất có thể đã không còn, dù sao cũng chảy nhiều máu như vậy.
Nửa giờ sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá đẩy Diệp Cẩm Tú về phòng bệnh. Dụ Phi Trạch nhìn Diệp Cẩm Tú được đẩy ra, vội vàng tiến lên xem tình trạng của cô. Lúc này anh chỉ quan tâm đến cô, không ai có thể ngăn cản sự lo lắng và sợ hãi của anh.
"Cẩm Tú, Cẩm Tú." Dụ Phi Trạch đau lòng gọi tên Diệp Cẩm Tú nhưng Diệp Cẩm Tú không trả lời.
Bác sĩ nhìn dáng vẻ Dụ Phi Trạch, đi theo tới phòng bệnh của Diệp Cẩm Tú. Sau khi truyền dịch cho cô, ông kéo Dụ Phi Trạch ra ngoài cửa nói chuyện.
Dụ Phi Trạch vừa rồi thật sự là quá lo lắng cho Diệp Cẩm Tú, quên hỏi bác sĩ tình huống của cô.
"Bác sĩ, cô ấy sao rồi? Đứa nhỏ có giữ được không?"
Dụ Phi Trạch cẩn thận hỏi. Anh biết rõ tầm quan trọng của đứa bé này đối với Diệp Cẩm Tú. Tuy rằng Diệp Cẩm Tú mang là con của Dụ Trì Diệp nhưng nghĩ đến dáng vẻ đau lòng thống khổ của Diệp Cẩm Tú, anh vẫn hy vọng đứa bé kia không sao, còn yên ổn trong bụng Diệp Cẩm Tú.
"Thật xin lỗi, bởi vì bệnh nhân đang trong giai đoạn đầu mang thai, lại mất máu rất nhiều, đứa bé đã không còn. Chúng tôi đã làm phẫu thuật cho cô ấy. Chỉ cần điều dưỡng thật tốt, chờ cơ thể khỏe lại vẫn có thể có con." Bác sĩ an ủi Dụ Phi Trạch, nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, trực tiếp coi anh là chồng của Diệp Cẩm Tú.
"Làm phiền rồi, xin ngài đừng đem tin này nói cho cô ấy, tôi sợ cô ấy không chịu nổi." Dụ Phi Trạch dặn dò bác sĩ, anh thật sự sợ Diệp Cẩm Tú sau khi biết chân tướng sẽ sụp đổ.
"Được. Tôi còn công việc, đi trước nhé, có chuyện gì cứ tới tìm tôi." Nói xong bác sĩ liền rời đi.
Dụ Phi Trạch đứng ở cửa nhìn phòng bệnh, không biết làm sao đối mặt với Diệp Cẩm Tú, càng không biết làm sao đem sự thật tàn khốc như vậy nói cho cô biết.
Trong phòng bệnh, Diệp Cẩm Tú nghe rõ ràng lời của bác sĩ và Dụ Phi Trạch ngoài cửa. Sao cô lại không biết đứa bé đã không còn. Khi cô cảm thấy có một dòng nhiệt chảy ra từ cơ thể, cô biết rằng đứa con của cô đã rời xa cô. Khi dụng cụ lạnh lẽo đi vào trong cơ thể của cô, đau đớn ấy cô cũng không cảm giác được. Cả người cô bởi vì đau lòng mà chết lặng.
Nước mắt theo gương mặt chảy xuống, đau đớn trên thân thể vĩnh viễn không bằng đau ở trong lòng. Con của cô cứ như vậy lặng lẽ rời khỏi cô. Cho dù cô cẩn thận bảo vệ nó từng li từng tí, nhưng vẫn là đánh mất rồi.
Nhớ đến cô gọi điện thoại cho Dụ Trì Diệp hắn cũng không nhận, cô cảm giác vô cùng thống hận. Hắn vì ở cùng một chỗ với Diệp Minh Châu mà ngay cả con của mình cũng không quan tâm.
Diệp Cẩm Tú thấy mình thật sự mù rồi mới có thể yêu một người đàn ông tuyệt tình nhẫn tâm như Dụ Trì Diệp. Lần này cô thật sự chết tâm với hắn.
Một Dụ Trì Diệp đã từng được cô vô cùng trân quý, đặt trên cả tính mạng của mình đã hoàn toàn để cho cô hết hy vọng. Thì ra buông xuống cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Dụ Phi Trạch quay lại phòng bệnh thấy Diệp Cẩm Tú mở to hai mắt rõ ràng rất đau khổ, nhưng lại là dáng vẻ chết lặng, trong lòng giống như có người đang tàn nhẫn bóp lấy.
Phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy kim rơi, Dụ Phi Trạch không biết nên an ủi Diệp Cẩm Tú như thế nào.