Chương 34: Rẻ mạt

Diệp Cẩm Tú vừa mới đi vào trong biệt thự, Dụ Lộ Lộ thật sự ở nhà, đang ngồi trên sô pha trong phòng khách ngạc nhiên trước đống đồ Liên Nhiên mua cho đứa nhỏ.

"Loại hàng vỉa hè giá rẻ này cô cũng dám mang về nhà? Dụ gia chúng tôi thiếu cô cái gì à hay là hẹp hòi đến mức không mua được một món đồ tử tế?." Dụ Lộ Lộ nói xong khinh thường đem quần áo nhỏ ném trên mặt đất. Lúc đứng dậy rời đi cứ như là không nhìn thấy mà trực tiếp giẫm lên trên quần áo của đứa nhỏ.

Diệp Cẩm Tú biết là Dụ Lộ Lộ đang cố ý bới móc, mặc kệ cô ta, cầm đồ lên lầu.

Trở lại trong phòng, ngồi ở trên giường nhìn mấy bộ quần áo nhỏ nhắn yêu thích không muốn buông tay. Tưởng tượng ra viễn cảnh đứa bé đáng yêu mặc những bộ quần áo này sau khi ra đời, cô cười hạnh phúc. Nhưng nhớ đến Dụ Trì Diệp nói để cô sinh con xong thì phải rời đi, nhất thời một nỗi bi ai phủ kín vẻ mặt, thay thế nụ cười hạnh phúc của cô.

Chẳng lẽ duyên phận mẹ con bọn họ lại cạn như vậy? Sinh con xong liền phải rời đi, đối với một người phụ nữ vừa mới sinh mà nói đau đớn cỡ nào.

Người đàn ông cô yêu đem tất cả nhu tình cho chị gái Diệp Minh Châu của cô, mà cho cô lại là thống khổ vô tận cùng với những vết thương cả đời này cũng không thể khép lại.

Đoạn thời gian gần đây cô luôn lặp lại thói quen vuốt ve bụng. Tuy rằng còn rất nhỏ, vừa mới thai nghén nhưng mà cô cũng đã quen với sự tồn tại của nó. Tuy rằng hiện nay đứa bé vẫn an ổn ở trong bụng cô nhưng nghĩ đến không đến mười tháng sau ly biệt, cô cũng đã bắt đầu không nỡ.

Diệp Cẩm Tú vuốt ve bụng. Nếu có thể, cô thực sự muốn đưa theo đứa nhỏ rời đi đến một nơi không ai có thể tìm được. Nhưng cô biết, cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển, dựa vào năng lực của Dụ gia cũng có thể dễ dàng tìm được cô.

Điều khiến Diệp Cẩm Tú càng không ngờ tới chính là duyên phận giữa cô và đứa bé trong bụng chỉ trong một đêm này đã hoàn toàn kết thúc!

Diệp Minh Châu và Dụ Trì Diệp đang ăn cơm trong nhà hàng, Dụ Trì Diệp đi vệ sinh, Diệp Minh Châu ngay lúc Dụ Trì Diệp vừa mới hướng về phía nhà vệ sinh, vội vàng lấy điện thoại ra gọi về biệt thự.

Người giúp việc nghe thấy chuông, vội vàng đi tiếp.

"Thím Trương, Cẩm Tú vừa mới mang thai, ăn không vô cơm, buổi tối thím nấu cho em ấy một chút canh dinh dưỡng thanh đạm nhé. Cơ thể con bé bây giờ yếu ớt, dễ bị ăn không tiêu. Thím Trương, đừng nói là con dặn thím. Thím cũng rõ quan hệ giữa Cẩm Tú và con..." Diệp Minh Châu ngồi ở ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ không thấy Dụ Trì Diệp trở về, dặn dò thím Trương, ra vẻ thiện lương rộng lượng nhưng không muốn bị Diệp Cẩm Tú biết.

"Được, Diệp tiểu thư." Diệp Minh Châu đạt được mục đích, cúp điện thoại.

Quay đầu đã thấy Dụ Trì Diệp trở lại, có chút giật mình nhìn hắn.

"Diệp, sao anh đi mà không có tiếng gì thế, làm em giật mình." Diệp Minh Châu khẽ vuốt bộ ngực cao ngất như là bị dọa thật.

Dụ Trì Diệp kéo tay Diệp Minh Châu, trong mắt tràn đầy thâm tình.

"Em đó, quá lương thiện rồi. Cô ta đối xử với em như vậy, em còn suy nghĩ mọi chuyện cho cô ta. Nhưng cô ta không đáng để em quan tâm như vậy đâu." Dụ Trì Diệp nghĩ đến lần trước Diệp Minh Châu can ngăn, Diệp Cẩm Tú không cảm kích, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn. Nhưng khi nhìn Diệp Minh Châu trong nháy mắt thay đổi ôn nhu.

"Dù sao cũng là em gái của em, hiện trong bụng còn có đứa bé của anh. Trẻ con là vô tội. Diệp, anh là cha của đứa trẻ, cho dù không yêu nó nhưng anh cũng không thể không đếm xỉa đến sự tồn tại của nó được." Diệp Minh Châu khuyên giải Dụ Trì Diệp.

"Em… chính là quá thiện lương, thiện lương đến mức có chút ngốc. Có điều anh thích." Dụ Trì Diệp nói xong đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Minh Châu ôm cô ta vào trong ngực.

Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên cho hai người, hai người đút cho nhau ăn như muốn ngược chết cẩu độc thân.

Lúc Dụ Trì Diệp không nhìn thấy, trong mắt Diệp Minh Châu hiện lên tính toán. Nghiệt chủng kia đêm nay có thể nói lời tạm biệt với Diệp Cẩm Tú rồi. Cô ta ngược lại muốn nhìn xem Diệp Cẩm Tú mất đi đứa bé này, còn có mặt mũi nào ở lại Dụ gia. Dụ mẫu nhất định sẽ không buông tha cho Diệp Cẩm Tú. Đến lúc đó cho dù cô ta không làm cái gì cũng có thể thống khoái xem một hồi kịch hay.

Biệt thự.

Dụ Lộ Lộ từ trên lầu đi xuống thì thấy thím Trương cúp điện thoại.

"Ai gọi tới?" Dụ Lộ Lộ hỏi thím Trương.

"Là Diệp tiểu thư. Cô ấy dặn tôi nấu canh dinh dưỡng cho phu nhân. Dụ tiểu thư, nếu không có việc gì tôi xin vào bếp làm việc." Thím Trương là người làm lâu năm của Dụ gia, đương nhiên biết Dụ Trì Diệp thích Diệp Minh Châu. Cho nên dù nói thế nào thì lời Diệp Minh Châu bà cũng phải nghe. Hơn nữa bà vốn phụ trách nấu cơm, chẳng qua là nấu một canh, tiện tay mà thôi.

Dụ Lộ Lộ nghe được lời của thím Trương, nở nụ cười đắc ý.

Diệp Minh Châu chị cũng thật đúng là biết giả vờ, tôi thật là xem nhẹ chị rồi. Cô ta oán thầm ở trong lòng. Cô ngược lại muốn xem qua buổi tối hôm nay sau này Diệp Cẩm Tú còn có chỗ dựa gì ở Dụ gia nữa.

Dụ Lộ Lộ ở phòng khách xem TV, thấy thím Trương ra khỏi phòng bếp, cô ta vội vã đi vào, ấy thuốc đã sớm chuẩn bị tốt bỏ vào trong canh. Dụ Lộ Lộ làm xong hết thảy, ra khỏi phòng bếp. Vài phút sau, thím Trương từ trong phòng vệ sinh đi ra, trở lại phòng bếp, không phát hiện ra cái gì dị thường.

Nửa giờ sau, thím Trương lên lầu gọi Diệp Cẩm Tú xuống ăn cơm.

Đêm nay chỉ có Dụ Lộ Lộ cùng Diệp Cẩm Tú hai người ăn cơm. Dụ Lộ Lộ trừng mắt liếc Diệp Cẩm Tú một cái, cô không để ý đến cô ta, tiếp tục ăn cơm.

Dụ Lộ Lộ vốn muốn rời đi, nhưng cảm giác vẫn là tận mắt nhìn thấy cô ta uống canh đã bỏ thêm thuốc rồi rời đi mới chắc chắn. Nhỡ đâu cô ta không uống thì cô không phải uổng phí công sức rồi sao.

"Phu nhân, canh này rất bổ, người uống một ít đi. Dụ tiểu thư có muốn một chén không?" Thím Trương bưng bát canh lên, múc cho Diệp Cẩm Tú một chén, hỏi Dụ Lộ Lộ muốn uống không?

"Cảm ơn thím Trương, tôi đang giảm béo, lại không mang thai, đồ bổ dưỡng như vậy vẫn là cho người cần đi." Dụ Lộ Lộ nói mát, vừa ăn cơm vừa lén nhìn Diệp Cẩm Tú, xem cô có uống canh hay không.

Diệp Cẩm Tú căn bản không nhìn thấy ánh mắt của Dụ Lộ Lộ, hoàn toàn không phòng bị bưng chén canh lên uống.

Có lẽ là gần đây nôn nghén quá mệt, cô cũng ăn không vào cái gì, bỗng nhiên cảm giác canh này mùi vị không tệ. Thím Trương thấy cô uống xong một chén, liền múc cho cô một chén nữa.

Diệp Cẩm Tú không ăn cơm nữa, lại uống thêm một chén canh, cảm giác thân thể ấm áp.

Điện thoại Dụ Lộ Lộ vang lên, cô ta nhận điện thoại, đeo túi rời đi.

Diệp Cẩm Tú nhìn bóng lưng Dụ Lộ Lộ, có một loại cảm giác như tiễn được một vị ôn thần.

Thím Trương khuyên Diệp Cẩm Tú ăn nhiều một chút nhưng cô thật sự ăn không vô nên liền lên lầu nghỉ ngơi.

Diệp Cẩm Tú về tới phòng, tắm rửa xong nằm ở trên giường muốn nghỉ ngơi sớm một chút. Đêm nay mọi người đều không ở nhà, cô nên an tĩnh nghỉ ngơi một chút.

Nửa đêm, đột nhiên cảm giác trong bụng truyền đến cơn đau nhè nhẹ, tưởng là tiêu chảy, cô lấy tay ôm bụng muốn giảm bớt đau đớn bên trong, nhưng không không hiểu sao bụng càng ngày càng đau, đau đến nỗi cô đổ mồ hôi lạnh. Theo bản năng của người mẹ, cô lo lắng đứa bé xảy ra vấn đề, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Dụ Trì Diệp.

Nhưng di động không có người nhận, cô cảm thấy rất sợ hãi. Cô nên làm cái gì bây giờ?

Thím Trương đã tan làm về nhà, cả biệt thự chỉ có một mình cô, cô rất sợ hãi, lo lắng đứa nhỏ sẽ xảy ra chuyện.

Cô cầm gọi điện thoại cho Dụ Trì Diệp một lần rồi lại một lần, nhưng từ đầu đến cuối không có ai tiếp.

Diệp Cẩm Tú nào biết lúc này Dụ Trì Diệp đang cùng Diệp Minh Châu ở trong khách sạn phiên vân phúc vũ. Mà lúc Dụ Trì Diệp tắm rửa, Diệp Minh Châu đã đem điện thoại của hắn đặt thành chế độ im lặng.

Cô ta muốn để cho Diệp Cẩm Tú hoàn toàn thất vọng. Muốn một người sụp đổ, nhất định phải đạp vỡ cả thể xác và tinh thần của cô ta.

Dụ Trì Diệp chỉ có thể là của Diệp Minh Châu cô ta.

Sắc mặt Diệp Cẩm Tú tái nhợt như tờ giấy, cô ôm chặt bụng, không ngừng cầu nguyện hy vọng đứa bé bình an vô sự. Bỗng nhiên cô nghĩ tới Dụ Phi Trạch. Lúc này, chỉ có đem hi vọng ký thác ở trên người anh ấy.

Diệp Cẩm Tú run rẩy tay, gọi điện thoại cho Dụ Phi Trạch.

"Phi Trạch, cứu con của em..."