Chương 36: Đứa bé không còn nữa rồi

Nhìn thần sắc cô đơn của Cẩm Tú, Dụ Phi Trạch trong lòng không khỏi có chút thương cảm. Đứa bé cô vẫn luôn bảo vệ, cứ như vậy...... mất rồi?

Ánh mắt Cẩm Tú giống như trầm xuống ngàn vạn ngôi sao, ưu sầu quanh quẩn ở giữa lông mày, giống như có ma lực khiến cho tâm tình Dụ Phi Trạch cũng theo đó thẳng tắp giảm xuống.

Người anh đau lòng không phải con của cô, mà là cô.

"Cẩm Tú, em nghỉ ngơi trước đi đừng suy nghĩ quá nhiều..." Dụ Phi Trạch ý định an ủi Diệp Cẩm Tú.

Nhưng Diệp Cẩm Tú căn bản nghe không lọt lời của anh. Trong lòng, trong tai, toàn bộ đều là lời bác sĩ vừa nói.

"Đứa bé không còn rồi..."

Con của cô mất rồi.

Ánh mắt lạnh lùng dừng trên mặt đất. Cô muốn khóc mà lại không chảy được một giọt nước mắt nào.

Đây có lẽ là kết quả Dụ Trì Diệp muốn thấy nhất, không phải sao?

Lần này, hắn rốt cuộc có lý do thoát khỏi cô rồi.

Hàn ý lạnh lẽo như băng từ đáy lòng dần dần lan đến toàn thân, cô cẩn thận đem chăn kéo từng chút một lên cho đến khi bao bọc kín mít cả người.

Dụ Phi Trạch rất muốn đi đến ôm cô nhưng không tìm thấy một thân phận thích hợp.

Ngón tay thon dài trắng nõn giơ lên giữa không trung lại thu lại theo sự mất mát trong mắt. Anh kéo ghế ngồi ở một bên, ý vị thâm trường nhìn Diệp Cẩm Tú cuộn mình trên giường, trong lòng đã đoán ra là ai làm.

Dụ mẫu đi Mỹ, Diệp Minh Châu đang chờ thượng vị.

Trừ cô ta ra thì còn ai vào đây?

"Em nghỉ đi, anh ra ngoài chuẩn bị nước ấm cho em." Dụ Phi Trạch nhẹ nhàng nói rồi đứng lên.

Trên đệm chăn trắng tinh bỗng nhiên vươn ra một đôi tay, kéo cánh tay Dụ Phi Trạch, giọng nói yếu ớt mà tràn ngập quật cường: "Phi Trạch, cảm ơn anh."

Cô bỗng từ trong chăn nhấc đầu lên, trong ánh mắt tuyệt vọng thiêu đốt lên một tia hy vọng.

Đứa nhỏ không còn đã trở thành sự thật không cách nào thay đổi. Nếu đã như vậy vì sao cô không để cho mình sống có tôn nghiêm một lần chứ?

Dụ Phi Trạch còn chưa kịp phản ứng từ nhiệt độ ấm áp của Diệp Cẩm Tú đã thấy Cẩm Tú chớp mắt nhìn mình: "Phi Trạch, giúp em mua một tấm vé xe đi."

"Vé xe?" Dụ Phi Trạch không thể tin được mà lặp lại một lần.

Diệp Cẩm Tú gật gật đầu: "Mua một tấm cuối tháng đi. Hiện tại đứa nhỏ không còn, chắc hẳn từ giờ trở đi cũng không còn dây dưa gì với người của Dụ gia nữa. Em cũng muốn rời khỏi nơi này, đi thành phố khác cho khuây khỏa."

Dụ Phi Trạch trong lòng có chút buồn bã nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng. Híp mắt thâm tình quan sát Cẩm Tú trước mắt, lời muốn níu giữ nghẹn ở cổ họng, muốn nói lại không dám nói.

Hắn biết rõ, nơi này đối với Diệp Cẩm Tú mà nói là một nơi như thế nào. Thương tích đầy mình, không có sự cứu rỗi…

Dụ Phi Trạch ừm một tiếng, cuối cùng đồng ý: "Được, vậy em muốn đi đâu?"

Lời vừa dứt, cửa phòng bệnh liền truyền đến tiếng gõ cửa.

Cốc, cốc, cốc.

Hai người cùng nhìn ra cửa, Liên Nhiên mang theo đồ mua trong tay đi từng bước về phía hai người.

"Vị thân sĩ này, có thể giúp tôi cầm đồ một chút được không?"

Diệp Cẩm Tú nhìn thấy Liên Nhiên, lập tức buông tay Dụ Phi Trạch ra, hai gò má đỏ như cà chua: "Sao cậu lại tới đây?" Cô vốn dĩ không có nói cho Liên Nhiên biết.

Ánh mắt liếc qua liền thấy Dụ Phi Trạch có chút né tránh đi tới nhận lấy đồ trong tay Liên Nhiên.

Liên Nhiên ngồi ở bên giường đau lòng sờ trán Diệp Cẩm Tú: "Sao vừa mới xuất viện lại nhập viện rồi, cậu lại bị thương ở đâu vậy?"

Đứa nhỏ là lý do Diệp Cẩm Thiêm Tú đối mặt với tất cả khó khăn ủy khuất đều có thể cắn răng chịu đựng, là trụ cột của sinh mệnh cô, là toàn bộ của cô, hôm nay cứ như vậy không còn nữa. Trong lòng Diệp Cẩm Tú như có một con dao sắc bén, từng đao từng đao khoét thịt trên người cô xuống.

Cô ngồi trên giường bệnh, hai tay đặt trên chăn màu trắng, mái tóc hơi rối xõa trên vai, trên mặt không có biểu tình gì, đôi mắt đẹp mang chút đỏ tươi trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mây cuốn mây tan, gió tàn lá rụng, ánh mắt cũng không hề chớp qua.

Trong lòng cô vẫn luôn suy nghĩ tại sao sự việc lại diễn biến thành cục diện như hôm nay.

Bọn họ đã ở bên nhau rồi không phải sao?

Cô đã đưa ra sự nhượng bộ lớn nhất, không ngờ Diệp Minh Châu vẫn không buông tha cho con cô.

Nước mắt không tiếng động chảy xuống, từng hàng trong suốt lóng lánh theo gò má tái nhợt rơi xuống, thân thể cũng không tự chủ được bắt đầu run rẩy. Cô nâng chân lên, cong người lại, hai tay ôm chặt chân, đầu cũng dần dần đặt ở trên đùi. Từng tiếng nghẹn ngào nức nở làm cho tấm chăn màu trắng đậm thêm màu sắc.

Trong phòng bệnh không có một ai, chỉ có tiếng nghẹn ngào của Diệp Cẩm Tú vọng lại. Cô không dám lớn tiếng khóc, không muốn để cho những người yêu thương cô vì cô mà đau lòng. Chậm rãi cô dựa vào đầu giường, hơi nước trong hốc mắt làm mờ tầm mắt của cô.

Cửa bị nhẹ nhàng mở ra, Dụ Phi Trạch lặng lẽ đi vào, trên tay cầm hộp đóng gói.

Diệp Cẩm Tú nghe thấy tiếng động, vội vàng lấy tay lau nước mắt của mình, nhìn chằm chằm một chỗ không có một chút cảm xúc.

"Cẩm Tú......" Dụ Phi Trạch nhỏ giọng gọi tên cô.

Cô lơ đãng chuyển mắt, trong nháy mắt nhìn thấy Dụ Phi Trạch, dường như có loại ảo giác, bởi vì quan hệ huyết thống mà khiến cho anh và Dụ Trì Diệp rất giống nhau.

"Vâng." Cẩm Tú nhẹ giọng đáp lại một câu, lại đem con ngươi quay trở về, một tia cảm xúc cũng keo kiệt không muốn cho anh.

Thật ra cô rất sợ, sợ anh sẽ chạy tới ôm lấy mình......

"Cẩm Tú, em tỉnh rồi à? Cái kia… anh vừa mới trở về tự tay làm món em thích ăn nhất, em nếm thử xem."

Dụ Phi Trạch ôn nhuận cười, anh biết tâm tình Diệp Cẩm Tú suy sụp. Anh hy vọng mình có thể làm gì đó để cô vui vẻ, để cô mau chóng khỏe lại.

Nhưng từ lúc vào cửa nhìn thấy biểu tình của Diệp Cẩm Tú, anh biết tâm bệnh thì phải cần tâm dược.

"Phi Trạch... anh không cần phải vì em mà làm nhiều như vậy." Lời nói của Diệp Cẩm Tú giống như một quả bom đặt ở nơi anh không nhìn thấy, từ khắp nơi đồng loạt nổ về phía anh, trong nháy mắt tan thành từng mảnh nhỏ. Dụ Phi Trạch sớm biết cô muốn nói gì, ánh mắt mất mát, nhẹ nhàng nén nước mắt lại: "Không có việc gì, ăn một chút bệnh tình sẽ khỏi nhanh hơn."

Diệp Cẩm Tú nhìn Dụ Phi Trạch vẫn luôn chăm sóc mình, ngại từ chối, liền hơi hé miệng.

Hành động thân mật của hai người đổi lại sự ghét bỏ của Liên Nhiên. Nữ nhân số khổ này chính là ở trong phúc mà không biết phúc, nhất định cứ phải đi thích một người sẽ không yêu mình.

Dụ Phi Trạch chân trước mới rời khỏi bệnh viện, chân sau liền không thể nhịn được nữa mà gọi cho Diệp Minh Châu.

"Alo, xin chào?" giọng nói trong trẻo theo đường truyền điện thoại truyền tới, Dụ Phi Trạch không nói gì, ngược lại đứng tại chỗ, nheo lại đôi mắt nguy hiểm.

Đầu kia có chút bực bội: "Nếu gọi nhầm thì tôi cúp máy đây."

"Ha ha, tôi vẫn luôn rất muốn biết tội cố ý gϊếŧ người thì phải phán bao lâu nhỉ?" gằn từng câu từng chữ nói ra lời nói lạnh lẽo nhất, khiến Diệp Minh Châu cả thể xác và tinh thần đều thấy đau.