Chương 33: Chờ mong

Diệp Cẩm Tú và Liên Nhiên ăn cơm xong, Liên Nhiên nằng nặc kéo Diệp Cẩm Tú đi xem đồ dùng cho trẻ con. Diệp Cẩm Tú nhìn những bộ quần áo khéo léo cho trẻ con, trong lòng ấm áp. Mấy tháng sau con của cô sẽ ra đời. Nghĩ đến đứa bé mũm mĩm trắng trẻo, cô liền cảm thấy chờ mong.

Liên Nhiên lôi kéo Diệp Cẩm Tú đi dạo xung quanh, hào phóng mua rất nhiều quần áo và đồ dùng cho đứa bé trong bụng Diệp Cẩm Tú.

Diệp Cẩm Tú từ chối nhưng Liên Nhiên không khống chế được bản thân, mua mua căn bản là không dừng lại được. Nhìn Liên Nhiên như vậy, Diệp Cẩm Tú ngoại trừ cười khổ phần nhiều là biết ơn đối với phần tình cảm này.

Bởi vì Diệp Cẩm Tú mang thai, hai tay trống trơn. Liên Nhiên cam tâm tình nguyện, mỹ mãn làm công việc khuân vác.

Hai người đang đi trên phố, bỗng nhiên một chiếc xe dừng ở trên đường. Diệp Cẩm Tú nhìn thấy xe thì đã nhận ra là Dụ Phi Trạch.

Dụ Phi Trạch từ xa đã nhìn thấy Diệp Cẩm Tú và Liên Nhiên vui vẻ đi dạo phố. Đã rất lâu rồi anh không thấy nụ cười phát ra từ trái tim của Diệp Cẩm Tú.Hình như từ sau khi cô và Dụ Trì Diệp kết hôn đã không còn để lộ nụ cười xán lạn như vậy nữa.

Dụ Phi Trạch đột nhiên rất hối hận. Nếu lúc trước anh bộc lộ tâm tình với cô, dũng cảm thổ lộ, lớn mật theo đuổi cô, có phải cô sẽ yêu anh, có thể có được một tương lai hạnh phúc vui vẻ hay không.

Nhưng hết thảy đều đã không thể trở lại quá khứ. Cho dù anh hối hận cỡ nào cũng không còn kịp rồi. Hiện giờ anh chỉ hy vọng Diệp Cẩm Tú có thể hạnh phúc, mà anh mặc kệ bao lâu cũng sẽ chờ cô.

Diệp Cẩm Tú thấy Dụ Phi Trạch thì dừng bước chờ anh. Dụ Phi Trạch xuống xe, mỉm cười đi tới bên cạnh Diệp Cẩm Tú. Dụ Phi Trạch luôn mang theo một loại ôn hòa ấm áp lòng người, khiến cho người ta không khống chế được bị anh hấp dẫn.

"Cẩm Tú, anh nghe nói Lộ Lộ vào ở nhà em, nó không làm khó em chứ?" Dụ Phi Trạch lo lắng nhìn Diệp Cẩm Tú hỏi.

Anh hiểu rất rõ Dụ Lộ Lộ. Con bé vào ở trong nhà Dụ Trì Diệp, nhất định là hướng về phía Diệp Cẩm Tú. Hiện giờ Diệp Cẩm Tú mang thai, anh rất lo Dụ Lộ Lộ sẽ làm ra chuyện gì khác người.

"Anh yên tâm đi, bọn em rất ít khi chạm mặt." Diệp Cẩm Tú đương nhiên hiểu đạo lý không có việc gì không lên Tam Bảo Điện. Dụ Lộ Lộ đến nhà bọn họ ở tất nhiên là có mục đích gì đó. Mà cô tận lực ít tiếp xúc với cô ta. Cho dù cô ta muốn xung đột với mình cũng không có cơ hội.

"Vậy là tốt rồi, nếu có chuyện gì, em cứ trực tiếp gọi điện thoại cho anh."

Dụ Phi Trạch mặc dù biết anh nói như vậy hơi quá trớn, nhưng chỉ cần ở cùng một chỗ với Dụ Lộ Lộ, anh khó tránh khỏi lo lắng Diệp Cẩm Tú sẽ bị tổn thương. Hơn nữa anh còn nghe nói Diệp Minh Châu cũng ở trong biệt thự. Hai người phụ nữ có tâm kế sống bên cạnh Diệp Cẩm Tú, anh thật sự rất lo lắng. Nhưng anh không nói ra chuyện biết Diệp Minh Châu ở trong biệt thự, anh không muốn xát muối lên vết thương của Diệp Cẩm Tú, lại càng không làm ra hành vi tàn nhẫn trực tiếp rạch ra vết thương của cô.

Nếu đã gặp nguy hiểm thì anh sẽ yên lặng bảo vệ ở bên cạnh cô Cho dù trong mắt cô đã không có anh. Chỉ cần có thể nhìn thấy cô là anh đã thấy hạnh phúc lắm rồi.

"Không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên trở về thôi." Diệp Cẩm Tú biết tình cảm của Dụ Phi Trạch đối với cô cho nên mang theo tâm trạng muốn trốn tránh, lôi kéo Liên Nhiên rời đi.

Liên Nhiên cho dù thần kinh có thô hơn nữa cũng nhìn ra được Dụ Phi Trạch dụng tâm đối với Diệp Cẩm Tú. Nhưng cô nhìn bụng Diệp Cẩm Tú, lựa chọn im lặng.

Dụ Phi Trạch nhìn bóng lưng Diệp Cẩm Tú rời đi, đáy lòng bi thương. Cô ấy ngay cả nói thêm một câu với mình cũng không muốn sao? Cô ấy yêu Dụ Trì Diệp đến vậy sao? Nếu cô ấy yêu anh, anh nhất định sẽ không giống như Dụ Trì Diệp ở trong phúc không biết đó là hạnh phúc.

Duyên phận thật sự là quá trêu cợt người, luôn khiến cho người ta nhận hết tra tấn trong tình yêu lại không thể làm cho sự tình trở nên viên mãn, làm cho tất cả mọi người hạnh phúc.

Dụ Trì Diệp yêu Diệp Minh Châu, vậy để bọn họ ở bên nhau đi. Anh yêu Diệp Cẩm Tú, nếu Diệp Cẩm Tú cũng yêu anh thì tốt biết bao.

Dụ Phi Trạch nhìn Diệp Cẩm Tú ngồi vào trong xe của Liên Nhiên mới yên tâm lên xe rời đi.

Liên Nhiên ngồi vào trong xe, nhìn Diệp Cẩm Tú, cuối cùng vẫn không nhịn được nói bóng nói gió.

"Hình như cậu đang trốn tránh anh ấy? Sợ người kia nhà cậu tức giận à?" Liên Nhiên lộ ra nụ cười xấu xa nhìn Diệp Cẩm Tú.

"Mau lái xe đi, chờ một chút nữa trời tối, với kỹ thuật lái xe của cậu, tớ sẽ lo lắng cho cậu đấy." Diệp Cẩm Tú nhìn Liên Nhiên, thúc giục nói.

Liên Nhiên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Diệp Cẩm Tú, chờ một chút nữa trời tối? Cô nhìn mặt trời nghiêng về phía tây, giơ tay nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ chiều. Giữa mùa hè, cho dù trời tối cũng phải bảy tám giờ. Chờ một chút này của Diệp Cẩm Tú, thật sự phải cẩn thận mà chờ một chút đây.

Liên Nhiên nhớ đến Diệp Cẩm Tú dù sao cũng là vợ của người có tiền, bây giờ lại mang thai, vẫn là sớm bình an đưa cậu ấy trở về thì tốt hơn. Liên Nhiên lái xe rất chậm, cho dù là tổng thống Mỹ ngồi trên xe cô cũng chưa từng khẩn trương như vậy. Hiện giờ Diệp Cẩm Tú đang có mang, cô không thể không cẩn thận lái xe.

Diệp Cẩm Tú vừa nói chuyện với Liên Nhiên, vừa nhìn người đi đường ngoài cửa kính. Bỗng nhiên hình ảnh Dụ Trì Diệp và Diệp Minh Châu ôm nhau đi trên đường đâm vào mắt cô. Diệp Minh Châu như chim nhỏ nép vào lòng Dụ Trì Diệp, mà Dụ Trì Diệp thì cưng chiều nhìn Diệp Minh Châu.

Có người không phải lạnh lùng, mà là không gặp được người khiến hắn dịu dàng. Mà Diệp Minh Châu rất hiển nhiên chính là người có được sự dịu dàng của người cô ta yêu.

Xe cùng người trên đường lướt qua. Diệp Cẩm Tú quay đầu nhìn thân ảnh hai người, tự nói với mình không cần để ý nhưng trong lòng vẫn hơi đau đớn. Tình cảm chân thành nhiều năm sao có thể buông xuống trong nháy mắt.

Liên Nhiên nhìn thấy bộ dáng chăm chú của Diệp Cẩm Tú, nhịn không được hỏi cô đã nhìn thấy gì. Giờ đã đi rất xa rồi mà còn quay đầu nhìn lại.

"Không có việc gì, chỉ là nhìn thấy người quen, có thể là nhìn lầm rồi." Diệp Cẩm Tú giải thích, không dám nhìn Liên Nhiên. Cô sợ Liên Nhiên nhìn thấy nước mắt tích tụ trong mắt.

Cô cố gắng muốn gạt bỏ nước mắt trong mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ muốn rơi xuống. Cô giả vờ lơ đãng lau đi, trở lại dáng vẻ bình tĩnh.

Liên Nhiên chuyên chú lái xe, căn bản cũng không phát hiện Diệp Cẩm Tú khác thường, rất nhanh đến biệt thự của Dụ Trì Diệp. Liên Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đưa đại thần về nhà an toàn.

Cô bước xuống xe, từ trong cốp xe lấy ra quần áo trẻ con mua lúc nãy, muốn đưa Diệp Cẩm Tú vào. Diệp Cẩm Tú lo lắng Liên Nhiên nếu đi vào sẽ gặp phải Dụ Lộ Lộ. May lúc đó có một người giúp việc ra bên ngoài đổ rác, Diệp Cẩm Tú vội vàng gọi cô ấy lại. Người giúp việc nhận lấy đồ trong tay Liên Nhiên, trở về biệt thự.

"Nhiên Nhiên, cậu lái xe cẩn thận. Chúng ta hẹn hôm khác gặp lại." Liên Nhiên gật đầu, ngồi vào trong xe rời đi.

Diệp Cẩm Tú nhìn Liên Nhiên rời đi thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở về biệt thự.