Chương 32: Vất vả

Vừa nãy Diệp Cẩm Tú thấy được sát ý nồng đậm trong mắt Dụ Trì Diệp. Chỉ bởi vì cô nói Diệp Minh Châu một câu hắn đã muốn gϊếŧ cô. Diệp Cẩm Tú cảm thấy bản thân vừa buồn cười vừa mù hai mắt, nếu không làm sao có thể yêu một người đàn ông tuyệt tình như vậy.

Có điều cũng may cô tỉnh ngộ. Hắn bóp cổ cô như vậy đã không phải lần một lần hai. Cho dù tim cô làm bằng sắt cũng chịu không nổi sự tra tấn như vậy. Cô mệt rồi, thật sự mệt mỏi, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Bi thương ở trong lòng đã không phải là thứ mà nước mắt có thể biểu thị. Mà nước mắt của cô cũng đã khô cạn trong nỗi chờ mong dài đằng đẵng, rơi vào quá khứ bị hắn tổn thương. Cô phải bảo vệ tốt đứa nhỏ trong bụng, không để cho nó chịu bất kỳ thương tổn nào, bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn nó.

Dụ Lộ Lộ ban ngày quá điên cuồng vốn không có thời gian để ý đến Diệp Cẩm Tú, vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi.

Diệp Minh Châu cùng Dụ Trì Diệp về tới trong phòng, Diệp Minh Châu vội vàng trấn an cảm xúc của Dụ Trì Diệp. Dụ Trì Diệp nhìn thấy Diệp Minh Châu như vậy, trong lòng đau đớn.

Hắn biết Minh Châu của hắn mới là thiện lương nhất, cho dù Diệp Cẩm Tú đối xử với cô ấy như vậy mà vẫn giúp cô ta nói chuyện. Đổi lại là người khác không đi lên giẫm một cước là may rồi, còn giúp cô ta cầu tình?

"Được rồi, anh đừng tức giận. Cẩm Tú mang thai đứa bé, anh nên thông cảm cho em ấy. Hơn nữa, em chiếm lấy anh cả ngày, em ấy nhất định rất buồn." Diệp Minh Châu mỉm cười nhìn Dụ Trì Diệp, trong nụ cười kia lộ ra chua xót khiến cho người ta nhìn mà sinh lòng không nỡ.

Dụ Trì Diệp tự nhiên đoán được cô ta muốn nói cái gì, vươn ngón tay thon dài chặn trên đôi môi đẫy đà của cô ta.

"Đừng nói những lời đẩy anh cho người khác. Anh chỉ yêu em, những người phụ nữ khác đều không quan trọng." Dụ Trì Diệp nói xong giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc Diệp Minh Châu, bàn tay mảnh khảnh từ cổ đi tới sau đầu cô ta, Dụ Trì Diệp cúi đầu hôn lên môi mê người ấy.

Diệp Minh Châu nhắm mắt lại, thu lại thần thái đang tính toán. Diệp Cẩm Tú muốn đấu với cô ta, còn kém xa.

Dụ Trì Diệp đau lòng Diệp Minh Châu, lại hoàn toàn không biết tính toán của cô ta. Hắn không biết rằng bất tri bất giác rất nhiều người đã thay đổi. Thời gian gột rửa năm tháng, không có gì là không thay đổi chứ đừng nói đến phụ nữ dễ thay đổi.

Mà tình yêu Dụ Trì Diệp tự cho là đúng đã tổn thương Diệp Cẩm Tú thật sâu. Cô thật sự lạnh lòng. Trong sự chờ đợi và tổn thương dài đằng đẵng lại càng hao hết nhiệt tình.

Diệp Minh Châu quá hiểu Dụ Trì Diệp mới có thể giữ hắn gắt gao như thế. Mà Dụ Trì Diệp quá mức tin tưởng Diệp Minh Châu mới có thể cam tâm tình nguyện mù quáng bị cô ta dắt mũi.

Bóng đêm dày đặc, hai thân thể quấn chặt lấy nhau trong phòng khiến nhiệt độ tăng lên vài độ. Mồ hôi mỏng trên thân thể trần trụi kia, bởi vì ánh trăng chiếu rọi mà lóe lên ánh sáng trong suốt.

"Diệp, em yêu anh." Đến lúc cao trào Diệp Minh Châu thì thầm tình cảm sâu đậm với Dụ Trì Diệp.

"Minh Châu, anh cũng yêu em." Dụ Trì Diệp đáp lại. Sau một trận vận động kịch liệt, căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ để lại tiếng thở hồng hộc của hai người cùng nhịp tim đập không ngừng cách lớp da thịt.

"Diệp, anh nói xem chúng ta sẽ ở cùng một chỗ sao?" Hồi lâu sau, căn phòng an tĩnh vang lên âm thanh có chút lo lắng của Diệp Minh Châu.

"Em yên tâm, chỉ cần cô ta sinh xong, tôi sẽ để cô tađi." Dụ Trì Diệp cam đoan nói.

"Nhưng mà đứa nhỏ cần mẹ. Làm như vậy có phải quá tuyệt tình hay không."

Diệp Minh Châu trong lòng vui mừng, cô ta muốn chính là đáp án như vậy. Nhưng để đề phòng những biến cố khác, cô ta vẫn không yên tâm mà hỏi như vậy.

"Bởi vì mẹ của đứa bé chỉ có thể có một, đó chính là em." Câu trả lời của Dụ Trì Diệp còn hơn cả quá nhiều lời tâm tình, khiến cô ta cảm thấy hạnh phúc an tâm.

Cô ta chỉ cần biết trong lòng Dụ Trì Diệp căn bản không có Diệp Minh Châu là tốt rồi. Mà hắn ngay cả tên của cô ta cũng lười gọi, điều này đủ để chứng minh hắn không thèm đếm xỉa đến cô ta.

Buổi sáng ánh nắng tươi sáng, tâm tình Diệp Minh Châu rất tốt. Đêm qua sau một phen mây mưa, cô ta không khỏi chờ mong bụng mình có thể có chút động tĩnh nào không. Mang thai rồi đến lúc đó nghĩ cách làm đứa bé của Diệp Cẩm Tú sinh non là cô ta có thể thành công đuổi Diệp Cẩm Tú để thượng vị. Hơn nữa đêm qua Dụ Trì Diệp cũng cho cô ta đáp án rõ ràng. Cho dù Diệp Cẩm Tú sinh đứa bé xong kết quả vẫn là bị vứt bỏ.

Lúc Dụ Lộ Lộ dậy, Diệp Minh Châu đã theo Dụ Trì Diệp rời đi. Dụ Trì Diệp thật sự là không chịu nổi cảnh ồn ào của ba người phụ nữ. Bảo sao đều nói ba người phụ nữ ở cùng một chỗ thật giống như một nghìn con vịt. Hắn coi như đã được lĩnh giáo. Thật sự là quá ồn ào, hắn nhìn thấy liền phiền lòng.

Dụ Lộ Lộ thấy Diệp Cẩm Tú ăn cơm một mình trên bàn cơm, đi tới bên cạnh cô châm chọc.

"Cảm giác nhìn người đàn ông của mình và chị gái thân thiết thế nào?"

Diệp Cẩm Tú lười để ý đến Dụ Lộ Lộ. Sau khi ăn cơm xong đứng dậy muốn ra ngoài tản bộ.

Dụ Lộ Lộ thấy Diệp Cẩm Tú không để ý, trong lòng càng thêm tức giận.

"Chết tiệt, Diệp Cẩm Tú cô đừng đắc ý. Ngày tháng tốt lành của cô sắp hết rồi." Dụ Lộ Lộ nhìn bóng lưng Diệp Cẩm Tú hung tợn nói.

Diệp Cẩm Tú cảm giác như bị đâm sau lưng, nhưng cô không sao cả. Giống như một minh tinh nào đó đã nói, người chướng mắt tôi nhiều lắm, cô là cái thá gì.

Diệp Cẩm Tú vốn định mặc kệ bọn họ. Cô vẫn luôn không có cùng bọn họ xung đột chính diện chính là hi vọng bọn họ sau khi làm mấy việc vô vị, người nào nên làm cái gì thì tự trở về làm cái đó.

Nhưng điều khiến Diệp Cẩm Tú bất ngờ chính là Dụ mẫu vừa đi Mỹ, không chỉ Diệp Minh Châu trắng trợn đến nhà ngay cả Dụ Lộ Lộ cũng muốn chen chân vào.

Diệp Cẩm Tú đi trên bãi cỏ trong sân biệt thự. Mỗi ngày cô đều đi một vòng quanh đây, rèn luyện thân thể, càng là để tìm sự thanh tĩnh.

Mấy hôm nay Dụ Trì Diệp và Diệp Minh Châu đi sớm về trễ, chờ lúc Diệp Cẩm Tú tản bộ trở về, Dụ Lộ Lộ tự biết không thú vị đã lái xe đi. Nhìn bóng xe, Diệp Cẩm Tú thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn tranh chấp với bất cứ ai, nhưng bọn họ lại không muốn cho cô bình yên.

Diệp Cẩm Tú trở lại biệt thự, nhận được điện thoại của Liên Nhiên hẹn cô ra ngoài dạo phố. Lúc trước Diệp Cẩm Tú vẫn luôn từ chối, hôm nay bỗng nhiên rất muốn ra ngoài giải sầu nên đã đồng ý. Cô thay quần áo đi đến địa điểm hẹn chờ Liên Nhiên.

Liên Nhiên nhìn thấy Diệp Cẩm Tú gầy gò không khỏi đau lòng, ầm ĩ muốn đưa cô đi ăn đồ ăn bồi bổ bù.

Diệp Cẩm Tú nhìn Liên Nhiên, bất đắc dĩ cười cười. Nào có khoa trương đến như vậy. Thai nghén tuy rằng không quá nặng nhưng không có khẩu vị thì làm sao có thể béo chứ. Liên Nhiên kéo Diệp Cẩm Tú vào một nhà hàng, gọi một bàn lớn đồ ăn ngon để Diệp Cẩm Tú ăn. Sự quan tâm của Liên Nhiên khiến cô đỏ mắt, mũi cay cay, suýt nữa nước mắt rơi xuống.

Nhiều ngày như vậy, cô sống thật vất vả.

Mà sự quan tâm của Liên Nhiên lập tức chạm đến thần kinh căng thẳng trong lòng. Loại cảm giác được buông lỏng này trong nháy mắt khiến cô suýt nữa sụp đổ. Cô nhịn thật lâu mới ép ngược được nước mắt vào trong. Cô không thể để cho Liên Nhiên nhìn thấy bản thân yếu đuối. Cô không thể để cho cô ấy vì mình lo lắng.