Dụ Trì Diệp ngồi trong xe nhìn Diệp Cẩm Tú qua cửa kính. Thấy ánh mắt kiên định của cô, trong lòng hắn nổi lên cảm giác khác thường. Nghĩ đến dáng vẻ của cô ngày hắn phóng xe, dù bản thân ngất đi cũng phải bảo vệ đứa bé trong bụng.
Hắn có chút nhìn không thấu Diệp Cẩm Tú.
Dụ Trì Diệp lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ trong lòng. Hắn không nên nảy sinh cảm giác khác thường đối với một người phụ nữ tâm cơ. Người hắn yêu là Diệp Minh Châu thủy chung tinh khiết tốt đẹp như hoa sen trắng. (Bạch liên hoa =)))
Dụ Trì Diệp quay về dáng vẻ lạnh lùng lúc trước, ngồi trong xe chờ Diệp Cẩm Tú. Diệp Cẩm Tú đi tới bên cạnh xe, tài xế mở xe cho cô, cô cảm kích gật đầu ngồi vào.
“Không nỡ rời đi?”
Dụ Trì Diệp châm chọc nhìn Diệp Cẩm Tú. Nhớ đến hình ảnh thân mật của cô và Dụ Phi Trạch khi nãy trong lòng hắn bốc cháy hừng hực, hận không thể thiêu đốt Diệp Cẩm Tú.
“Không có.”
Diệp Cẩm Tú nhàn nhạt trả lời. Cô đã quyết định thành toàn cho hắn và Diệp Minh Châu, nhưng cô thật không hiểu vì sao hắn còn tìm đến, dây dưa không rõ với mình. Chẳng lẽ hắn thích nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô đến như vậy.
Diệp Cẩm Tú quật cường nhìn Dụ Trì Diệp, cô hy vọng hắn có thể đem tình yêu dành cho Diệp Minh Châu chia cho mình biết bao, dù chỉ một chút cô cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng cô đã yêu đến mức hèn mọn như vậy, từ đầu đến cuối vẫn không thể chiếm được tình yêu của hắn. Còn bị hắn tổn thương như vậy, dù cho là người làm bằng sắt thép cũng không chịu nổi.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới, chính là em yêu anh, mà anh lại yêu cô ấy, rốt cuộc cả đời không thể có được tình yêu mong đợi kia.
Dụ Trì Diệp nhìn ánh mắt quật cường của Diệp Cẩm Tú, phát hiện cô đã thay đổi rồi.
Hắn bỗng nhiên rất muốn phá hủy vẻ quật cường của cô, nhìn cô hoàn toàn sụp đổ. Nếu không phải vì cô, hắn làm sao có thể cùng Diệp Minh Châu phân phân hợp hợp. Đột nhiên nhớ đến Diệp Minh Châu nói nguyên nhân cô ta sang Mỹ, trong mắt hắn hiện lên một tầng hận ý.
“Tôi nói cho cô biết, khi cô còn là người phụ nữ của tôi trên danh nghĩa thì tốt nhất là đừng có tin đồn không tốt nào với người đàn ông khác.” Dụ Trì Diệp dùng sức bóp cổ Diệp Cẩm Tú, hoàn toàn không khống chế lực trên tay.
Diệp Cẩm Tú cảm giác hít thở khó khăn, đau đớn nhắm hai mắt lại. Đây chính là người đàn ông cô yêu. Nếu hắn không cho cô tình yêu của hắn, như vậy cô sẽ chịu đựng tất cả, chậm rãi bị sự tuyệt tình của hắn làm tổn thương mà chết tâm đi.
Cô gắng sức khống chế tâm tình muốn rơi lệ của mình nhưng vẫn không cách nào khống chế được nước mắt nóng rực trong mắt. Nước mắt theo đôi mắt khép chặt của cô từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nàng nhất quyết nhắm chặt mắt lại. Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Cẩm Tú như vậy, khí lực trên tay chậm rãi buông lỏng ra.
Cái dáng vẻ quyết tâm chịu chết, ánh mắt đau đớn kia của cô… Người phụ nữ luôn miệng nói yêu đứa bé trong bụng này, lúc này sao không sợ mình chết sẽ một xác hai mạng…
Phụ nữ vĩnh viễn đều là khẩu thị tâm phi.
Dụ Trì Diệp buông Diệp Cẩm Tú ra, lạnh lùng ngồi sang một bên, không nhìn cô, giống như cô không tồn tại.
Xe vững vàng chạy trên đường, nhìn khung cảnh nhanh chóng lùi về sau ngoài cửa sổ xe, Diệp Cẩm Tú nhẹ nhàng vuốt chỗ cổ vừa bị Dụ Trì Diệp bóp có chút đau đớn Vừa rồi hắn muốn bóp chết mình sao?
Diệp Cẩm Tú quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn xem nhẹ sự tàn nhẫn vừa rồi của hắn, tự nói với bản thân chờ đứa bé sinh ra tất cả sẽ kết thúc.
Cho dù cô yêu hắn, nhưng sau khi bị tổn thương hết lần này đến lần khác, cô cuối cùng cũng có ý muốn lui bước. Ở trong lòng cô, tuy rằng cô yêu Dụ Trì Diệp, nhưng hiện giờ mình đầy thương tích, cô chỉ muốn đem phần tình yêu này đặt ở trong lòng, yên lặng yêu hắn là được rồi.
Tài xế an tĩnh lái xe, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình. Hắn có thể cảm giác được hai người ngồi phía sau tức giận, nhưng hắn chỉ là một người làm công kiếm tiền. Phần lớn thời gian phải học được mắt điếc tai ngơ, giả điếc giả mù.
Xe rất nhanh đã đến biệt thự. Trước đây, những lúc ngồi trong xe cùng Dụ Trì Diệp, luôn có cảm giác đường quá ngắn, rất nhanh đã đến nơi. Nhưng lần này cô lại phát hiện đường quả thật quá gần. Diệp Cẩm Tú ngồi trong xe, nhìn biệt thự, có một loại cảm giác mình sắp tiến vào trong l*иg giam.
“Sao, còn muốn tôi mở cửa xe cho cô nữa à?”
Dụ Trì Diệp ngồi ở một bên mở cửa xe, thấy Diệp Cẩm Tú không có chút ý định muốn xuống xe nào, không nhịn được mà mỉa mai một câu.
Diệp Cẩm Tú quay đầu nhìn thoáng qua Dụ Trì Diệp, mở cửa xuống xe.
Trở lại nơi quen thuộc nhưng cảm giác lại hoàn toàn thay đổi. Trước kia ép dạ cầu toàn mà ở lại chỗ này chính là vì có thể nhìn Dụ Trì Diệp nhiều hơn một chút, càng ảo tưởng hắn có một ngày có thể yêu mình. Nhưng hiện tại cô đã tỉnh mộng rồi. Ngay tại khoảnh khắc hắn tăng tốc muốn khiến cho đứa bé trong bụng cô sinh non kia, cô tỉnh mộng. Người hắn yêu trước sau đều là Diệp Minh Châu. Cả đời này cô không thể nào có được. Bây giờ nàng chỉ hèn mọn hy vọng hắn có thể nhân từ để cô bình an sinh đứa nhỏ ra là tốt rồi.
Tình yêu hèn mọn nhất trên thế giới có lẽ không ai có thể vượt qua cô.
Cho dù hắn không yêu cô nhưng chỉ cần có thể vì hắn sinh đứa trẻ chảy chung dòng máu của hai người cô cũng đã thỏa mãn.
“Cô tốt nhất là ngoan ngoãn ở trong nhà cho tôi.”
Dụ Trì Diệp nói xong liền bảo tài xế xuống xe, tiến đến ghế lái quay xe rời khỏi biệt thự.
Diệp Cẩm Tú nhìn bóng xe Dụ Trì Diệp đã chạy ra rất xa, dù đã tự nhủ với bản thân nên buông tay nhưng đáy lòng vẫn mơ hồ hiện ra đau đớn.
Hắn vội vã đi gặp Diệp Minh Châu như vậy chẳng lẽ không bận tâm thái độ của Dụ mẫu sao?
“Phu nhân, gió đêm lạnh, ngài vào trong nghỉ ngơi sớm một chút.” Tài xế nhìn dáng vẻ thương cảm của Diệp Cẩm Tú, nhắc nhở nói.
Bọn họ làm kẻ hầu người hạ cái gì cũng khó mà nói. Hắn nhìn ra Diệp Cẩm Tú không phải là dạng phụ nữ có tâm kế gì nhưng Dụ Trì Diệp lại cứ không thích cô.
“Cảm ơn.” Diệp Cẩm Tú nhỏ giọng nói cám ơn rồi xoay người vào biệt thự.
Biệt thự trống rỗng, đèn đuốc sáng trưng, nhưng cô cũng không đợi được người về muộn kia. Diệp Cẩm Tú ngồi trên sofa, nhìn quanh bốn phía, ở biệt thự xa hoa, chẳng qua cũng chỉ là nhà giam giam cầm cô mà thôi. Diệp Cẩm Tú chua xót cười, nước mắt theo gò má rơi xuống.
Cô đến cuối cùng đã làm gì sai? Phải chịu đựng sự thống khổ như vậy, dù là người kiên cường làm bằng sắt, cô còn có thể kiên trì được bao lâu đây.
Ngay khi Diệp Cẩm Tú đau khổ, bên kia, Diệp Minh Châu đang ngồi trong lòng Dụ Trì Diệp, đôi tay như không xương mềm mại kia tùy ý lượn lờ trên người Dụ Trì Diệp, muốn gợi lên sự nhiệt tình của hắn.
Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Minh Châu trong lòng, trong đầu không hiểu sao đều là biểu tình đau khổ tuyệt vọng của Diệp Cẩm Tú. Hắn nắm lấy đôi tay đang tác oai tác quái của Diệp Minh Châu.
“Hôm nay công ty có rất nhiều việc. Anh mệt rồi, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai lại tiếp tục.” Dụ Trì Diệp nâng cằm Diệp Minh Châu lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô ta, mỉm cười nói.
“Vậy anh ôm em lên giường.” Diệp Minh Châu tươi cười nhìn Dụ Trì Diệp, cánh tay ngọc trắng nõn liền ngoắc lên cổ Dụ Trì Diệp, làm nũng nói.
“Khởi giá, về cung.” Dụ Trì Diệp nói xong ôm lấy Diệp Minh Châu trở về giường lớn King size trong phòng.
Diệp Minh Châu quá hiểu Dụ Trì Diệp. Hắn căn bản không phải mệt mỏi mà là có tâm sự. Diệp Minh Châu vùi trong lòng Dụ Trì Diệp, đôi mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, Diệp Cẩm Tú, chúng ta đợi mà xem.