Chương 23: Tâm lạnh

Buổi sáng Diệp Cẩm Tú bị tiếng chuông điện thoại ồn ào đánh thức, dĩ nhiên là Dụ mẫu gọi tới.

“Con đi đâu vậy? Lúc trước ta gọi con cũng không nghe. Đừng tưởng rằng ta không ở nhà thì không ai quản con. Nếu cháu ta xảy ra vấn đề gì, con cứ chờ đó cho ta.” Vừa mới nghe điện thoại bên kia Dụ mẫu đã lạnh lùng quở trách một trận.

Diệp Cẩm Tú cười khổ sở. Chính mình không được Dụ Trì Diệp thích còn chưa tính, ngay cả Dụ Mẫu cũng là bởi vì đứa bé trong bụng cô mà nhìn cô bằng con mắt khác. Cô sống thật đúng là quá đáng thảm hại rồi. Kiếp trước cô đã làm bao nhiêu chuyện thất đức mà đời này mới có thể thê lương như vậy!

“Mẹ, con biết rồi.” Diệp Cẩm Tú nhẹ giọng trả lời. Nếu cô còn không lên tiếng, không biết Dụ mẫu bên kia còn sẽ nói những gì.

“Được rồi, con tự chăm sóc bản thân cho tốt, mẹ phải ở Mỹ một thời gian, chờ mẹ trở về sẽ qua thăm con.” Dụ mẫu nói xong liền cúp điện thoại.

Diệp Cẩm Tú nghe ra được vẻ bận rộn ở bên kia điện thoại. Trong lòng cay đắng, chẳng trách nào Dụ Trì Diệp không kiêng nể gì rời đi, thì ra là Dụ mẫu đi Mỹ.

Xem ra cô đúng là tội ác tày trời, trở thành chướng ngại lớn nhất giữa Dụ Trì Diệp và Diệp Minh Châu. Dụ Trì Diệp đối với đứa nhỏ trong bụng cô càng không có chút quan tâm nào.

Diệp Cẩm Tú nhẹ nhàng vuốt ve bụng, chỉ chờ mong đứa bé có thể khỏe mạnh ra đời, cô đã cảm thấy mỹ mãn.

Con người cảm thấy đau khổ chính là bởi vì muốn có được quá nhiều. Mà cô hiện giờ chỉ còn một mong muốn kia thôi.

Cô đã thấy rõ ràng hết thảy, chỉ nguyện phần hy vọng này không trở thành hy vọng xa vời.

Mà lúc này Dụ Trì Diệp đang thân mật ôm Diệp Minh Châu hô mưa gọi gió. Hồi lâu sau, hai người mới thở dốc nằm ở trên giường.

“Diệp, anh không đi, không lo lắng Diệp Cẩm Tú mách lẻo với bác gái, đến lúc đó bác gái sẽ gây khó dễ cho anh sao?” Diệp Minh Châu thở hồng hộc nhìn Dụ Trì Diệp, tuy rằng trong miệng hỏi như vậy nhưng trong lòng không ngừng kêu gào hi vọng Diệp Cẩm Tú thật sự làm loạn, như vậy sẽ chỉ làm Dụ Trì Diệp càng thêm chán ghét cô. Diệp Minh Châu vẫn rất lo lắng, lo lắng Dụ Trì Diệp thật sự sẽ yêu Diệp Cẩm Tú, đến lúc đó cô ta sẽ thật sự xong đời.

Hiện giờ Diệp Cẩm Tú có con, đã có quan hệ không rõ ràng với Dụ Trì Diệp. Cô ta không có gì cả, Dụ mẫu lại rất không thích cô ta. Cuộc sống như vậy thật sự khiến cô ta không có cảm giác an toàn.

“Em yên tâm đi, mẹ anh đi Mỹ rồi, trong khoảng thời gian này anh có thể ở bên em.” Dụ Trì Diệp ôm chặt Diệp Minh Châu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô ta.

Diệp Minh Châu nghe Dụ Trì Diệp nói xong, nhu thuận dựa vào trong lòng hắn, trong lòng âm thầm tính kế - bà già chết tiệt rốt cục rời đi rồi, cô ta muốn nhân dịp này để cho Diệp Cẩm Tú nhìn rõ ràng người Dụ Trì Diệp yêu rốt cuộc là ai.

Phá hủy một người về mặt thể chất sẽ chỉ làm cho người ấy đau đớn. Nhưng muốn làm cho một người sụp đổ hoàn toàn, vậy thì phải đánh vào mặt tâm lý.

Diệp Minh Châu thu lại sự tính toán trong mắt, nhấc chân dài lên người Dụ Trì Diệp. Dụ Trì Diệp nhìn hành động to gan của Diệp Minh Châu, mắt lóe lên ánh sáng thâm trầm. Đối diện với hành động trí mạng lẫn hấp dẫn như vậy của người phụ nữ mình yêu có mấy người có thể cầm cự được.

Diệp Cẩm Tú ăn cơm xong trở về phòng đọc sách, lẳng lặng hưởng thụ thời gian yên tĩnh. Không gặp cũng tốt, đỡ phải nhớ nhung.

Ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng, Diệp Cẩm Tú ngồi dưới ánh mặt trời, hưởng thụ ánh nắng ấm áp. Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới. Tùy tiện đặt quyển sách cầm trên tay lên cái bàn gần đó, nhắm mắt nghỉ ngơi. Dụ Trì Diệp trở về thay quần áo, lúc đi qua phòng Diệp Cẩm Tú, liền nhìn thấy hình ảnh nhắm mắt hưởng thụ của cô dưới ánh mặt trời.

“Lấy giúp tôi một ly nước.” Diệp Cẩm Tú tưởng là người giúp việc. Bỗng nhiên cảm thấy khát nước, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói.

Nhưng rất lâu cũng không nghe thấy tiếng bước chân của người giúp việc đi ra ngoài, cô nâng tay trái lên che đi ánh mặt trời chói mắt, hơi híp mắt nhìn thấy Dụ Trì Diệp đang đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

Giờ này không phải hắn nên ở công ty sao? Sao lại trở về? Cô chưa kịp nghĩ rõ ràng đã thấy được dấu son đỏ tươi trên cổ áo Dụ Trì Diệp, cùng với dấu hôn bắt mắt trên cổ hắn. Trong lòng Diệp Cẩm Tú dâng lên một trận chua xót. Dụ mẫu không có ở đây, hắn đương nhiên là tiêu sái tự tại đi hẹn hò với người phụ nữ hắn yêu. Vốn tưởng rằng quen rồi thì sẽ không đau, nhưng đáy lòng cô vẫn tràn ngập đau đớn không thể ức chế.

“Xem ra tôi không có ở đây cô lại sống rất thoải mái.”

Dụ Trì Diệp lạnh lùng châm chọc Diệp Cẩm Tú. Đối với kẻ đã phá hỏng tình cảm của hắn và Diệp Minh Châu, hắn dù như thế nào cũng không cho cô sắc mặt tốt.

Diệp Cẩm Tú không trả lời, chậm rãi nhắm mắt lại, tự nói với mình, cô không quan tâm. Vì đứa bé trong bụng, cô phải nhẫn nhịn hết thảy những gì không thể nhẫn, chỉ cần đứa bé sinh ra là tốt rồi, những thứ khác đối với cô mà nói đều không quan trọng. Diệp Cẩm Tú bỏ qua khổ sở trong lòng, không ngừng thôi miên làm tê liệt chính mình. Cô không muốn tranh chấp với Dụ Trì Diệp. Cô không dám, cô sợ việc phóng xe như lần trước lại tái diễn. Cô không muốn ngay trong lúc thua trong tay người mình yêu đến cả con của mình cũng bảo vệ không được.

Dụ Trì Diệp thấy Diệp Cẩm Tú bỗng nhiên thay đổi rất nhiều, ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, cô quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không bình thường. Nhưng hắn lười đi để ý nhiều như vậy. Bây giờ mẹ không ở đây, cô an phận là được rồi. Chỉ cần không quấy rầy hắn cùng Diệp Minh Châu là tốt rồi. Hắn ngược lại còn vui mừng thấy cô an tĩnh như tồn tại như vậy.

Dụ mẫu khó khăn lắm mới xuất ngoại, hắn và Diệp Minh Châu mới có thể ở cùng một chỗ mà không có bất kỳ ngăn trở nào như vậy. Diệp Cẩm Tú yên tĩnh như thế làm cho hắn rất bất ngờ, nhưng cũng rất hài lòng, ít nhất sự yên tĩnh của cô chứng minh cô vẫn biết điều.

“Tôi chỉ muốn an tĩnh sinh đứa bé.” Diệp Cẩm Tú nghiêm túc nhìn Dụ Trì Diệp nói. Cô không hy vọng muốn giữ lại một sinh mệnh nhỏ lại trở thành một loại hy vọng xa vời.

Hắn là cha của đứa bé, hắn có nghĩa vụ bảo vệ đứa bé này thuận lợi sinh ra. Cho dù hắn rất không mong đợi đứa bé này ra đời, nhưng cô hy vọng hắn không quá mức tàn nhẫn.

“Chỉ cần cô an phận, tất cả đều như cô mong muốn.” Dụ Trì Diệp nói xong liền xoay người ra khỏi phòng, đi thay quần áo.

Diệp Cẩm Tú cảm giác bi thương vô tận. Chính mình mang thai con của hắn, chính mình muốn sinh đứa bé lại còn phải khổ sở cầu xin hắn để cho mình sinh đứa bé ra.

Hắn thật sự là quá tàn nhẫn.

Dụ Trì Diệp như vậy khiến Diệp Cẩm Tú cảm thấy thật xa lạ. Cô bỗng nhiên hoài nghi, người cô từng yêu rốt cuộc là người như thế nào? Vì cố chấp yêu một người phụ nữ mà ngay cả cốt nhục của hắn và cô cũng không để ở trong mắt.

Dụ Trì Diệp tuyệt tình hoàn toàn làm cho Diệp Cẩm Tú tâm lạnh. Tình yêu của bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là bi kịch mà cô một mình tương tư.

Bất kể cô yêu hắn đến cỡ nào, bởi vì có Diệp Minh Châu tồn tại, cô cả đời cũng sẽ không có được tình yêu của hắn. Cô chỉ cần đứa nhỏ, những thứ khác thì tùy duyên đi. Cô thật sự quá mệt mỏi, không muốn đi tranh đoạt gì hết. Thực ra cô rất rõ ràng, cho dù cô có tranh, có lẽ ngay cả con của mình cô cũng sẽ mất đi.