Chương 21: Mãn nguyện

Diệp Cẩm Tú nghe Dụ Phi Trạch nói, dở khóc dở cười. Thế gian có quá nhiều chuyện khó vẹn cả đôi đường, người cô yêu hận cô thấu xương, người yêu cô lại trăm phương ngàn kế dỗ cô vui vẻ.

"Đang nghĩ gì thế, đồ ăn ngon đã lên rồi đây."

Dụ Phi Trạch thấy dáng vẻ thất thần của Diệp Cẩm Tú, biết cô lại đang nghĩ đến Dụ Trì Diệp. Trong lòng anh ẩn ẩn cay đắng, hai người bọn họ không phải giống nhau sao, người trong lòng đều yêu người khác.

Diệp Cẩm Tú hồi phục tinh thần, Dụ Phi Trạch đã cầm nĩa trong tay, mỉm cười đưa một miếng hoa quả tới bên miệng cô. Nhất thời Diệp Cẩm Tú nhận cũng không được, không nhận cũng không xong. Cứ như vậy xấu hổ ngồi ở đó không biết làm thế nào cho phải.

"Đã nói để cho anh giả làm bạn trai em một chút rồi mà, có lẽ cả đời này cũng chỉ có một cơ hội như vậy." Giọng nói Dụ Phi Trạch tràn đầy mất mát, nhưng lập tức một nụ cười xán lạn đã xuất hiện trở lại. Anh yêu cô, không muốn mang đến cho cô bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Diệp Cẩm Tú nhìn Dụ Phi Trạch mỉm cười, há miệng ăn trái cây anh đưa tới.

Phía xa xa, Dụ Trì Diệp nhìn thấy hai người tương tác thân mật, gắt gao nắm chặt điện thoại di động trong tay. Người phụ nữ đáng chết này thiếu đàn ông đến vậy rồi sao! Ở chỗ hắn không chiếm được tình yêu, nhanh như vậy đã nhào vào lòng người đàn ông khác. Nụ cười trên mặt Diệp Cẩm Tú thật Dụ Trì Diệp nhức mắt. Ở trước mặt hắn luôn là khóc sướt mướt giống như khóc tang. Thế nhưng ở bên Dụ Phi Trạch lại cười tươi như hoa. Đây chính là cách mà cô gọi là yêu hắn?

Dụ Trì Diệp càng nghĩ càng tức giận, cho dù hắn không yêu cô, nhưng cũng quyết không cho phép cô tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác trong khi chưa ly hôn, cho dù người đàn ông kia là người thân của hắn cũng không thể.

Diệp Cẩm Tú bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình, ngờ vực quay đầu liền thấy người đàn ông mà cô yên lặng chờ đợi ba ngày kia đang lạnh mặt đứng cách đó không xa.

Cô tự mình rời đi hắn không phải nên vui mừng sao?

Hắn cuối cùng cũng có thể cùng Dạ Minh Châu ở chung một chỗ, cô cho bọn họ đầy đủ không gian, vì cái gì hắn còn muốn đuổi theo?

Không phải hắn ghét cô sao?

Trải qua chuyện phóng xe lần trước, cô chỉ muốn một mình lặng lẽ sinh đứa bé ra. Ở cùng một chỗ với hắn, cô thật sự lo lắng đứa bé trong bụng cô sẽ không có duyên đi tới thế giới này.

Dụ Phi Trạch thấy Diệp Cẩm Tú quay đầu nhìn về một hướng, mỉm cười nhìn theo tầm mắt của cô, nụ cười trên mặt dần dần đọng lại, cuối cùng hóa thành một mảnh mất mát. Hắn cuối cùng vẫn tìm đến.

Dụ Trì Diệp lạnh mặt, cả người chìm trong bóng tối, giống như tử thần từ địa ngục bước ra, toàn thân tràn ngập khí tức khiến người ta hoảng sợ.

Diệp Cẩm Tú nhìn thấy Dụ Trì Diệp như vậy, tay đặt ở trên bàn không tự chủ nắm thành nắm đấm mà không cảm giác được móng tay đâm vào da đau đớn.

Dụ Trì Diệp đi tới bên cạnh bàn, Diệp Cẩm Tú chỉ cảm thấy mình bị một trận uy áp bao trùm, giống như cô đã phạm sai lầm gì đó.

“Diệp Cẩm Tú, mang thai còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cô thật đúng là dâʍ đãиɠ.” Lời nói lạnh như băng từ miệng Dụ Trì Diệp nói ra, Diệp Cẩm Tú cho rằng mình đã quen rồi vậy mà vẫn cảm thấy rất tổn thương.

Dụ Phi Trạch nghe được Dụ Trì Diệp nói, căm phẫn đứng dậy. Tuy tính cách anh ôn hòa nhã nhặn cũng không cho phép người phụ nữ anh yêu bị người ta châm biếm như vậy. Anh tức giận tiến đến túm lấy cổ áo Dụ Trì Diệp, lạnh lùng nhìn hắn.

“Cho dù không yêu cô ấy nhưng hiện tại cô ấy đang mang thai con của anh.”

Dụ Trì Diệp nghe thấy Dụ Phi Trạch nói, lạnh lùng hất tay anh đang cầm cổ áo hắn ra, đẩy anh sang một bên. Dụ Trì Diệp nhẹ nhàng vuốt phẳng vết nhăn ở cổ áo, xem như Dụ Phi Trạch không tồn tại, nhìn Diệp Cẩm Tú.

“Cô cũng thật có mị lực. Đem anh em chúng tôi đùa giỡn, cô hiện tại có phải rất đắc ý hay không? Đừng tưởng rằng cô mang thai thì tôi không thể làm gì cô!” Dụ Trì Diệp lạnh lùng châm chọc Diệp Cẩm Tú, giọng nói tràn đầy uy hϊếp. Diệp Cẩm Tú nghe xong, trong tim giống như có một vạn cây kim đang đâm.

Diệp Cẩm Tú không nén được chua xót cười. Cô còn có thể làm gì bọn họ? Chính mình thành toàn cho hắn cùng Diệp Minh Châu, trốn thật xa, vì cái gì hắn vẫn không buông tha còn đuổi theo nhục nhã cô?

Cô thật sự đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì rồi sao?

Chẳng lẽ cô yêu hắn là sai sao?

Hiện tại nàng chỉ muốn bình yên sinh đứa bé ra, hắn cũng không thành toàn sao? Cho dù cô yêu hắn là sai, nhưng đứa bé có tội tình gì chứ, nó là vô vô tội nhất! Vì sao? Cô cảm giác ngay cả đứa bé này Dụ Trì Diệp cũng không muốn giữ lại.

“Dụ Trì Diệp, tôi không cho phép anh nói Cẩm Tú như vậy.”

Dụ Phi Trạch phẫn nộ đi tới, căm tức nhìn Dụ Trì Diệp trước mắt, hận không thể nghiền nát hắn.

“Phi Trạch, đừng cãi nữa, tất cả đều là lỗi của em.” Diệp Cẩm Tú bi thương mở miệng. Có lẽ cả đời này cô cũng không thể có được tình yêu của hắn. Bây giờ hắn giữ cô lại chẳng qua là vì đứa bé trong bụng.

Cô đã sớm tỉnh mộng rồi. Nếu hắn muốn đem cô trở về, cô cùng hắn về là được. Cô sẽ đem hết toàn lực bảo vệ tốt đứa nhỏ này, mười tháng sau, cô chỉ hy vọng có thể mang theo một trái tim vỡ vụn rời đi, tự mình chữa thương. Nghĩ đến đây Diệp Cẩm Tú cười châm chọc, dựa vào thái độ của Dụ Trì Diệp, đứa bé trong bụng cô thật sự có thể an toàn đợi đến mười tháng sau ra đời sao? Dù cho Dụ mẫu rất chờ mong đứa bé này, thậm chí vì đứa bé này mà đối xử với cô tốt hơn rất nhiều, nhưng dựa vào tình cảm của Dụ Trì Diệp đối với Diệp Minh Châu, hắn thật sự sẽ dễ dàng khoan dung mà cho đứa bé của cô ra đời sao? Diệp Cẩm Tú mê mang, bi thương trong lòng lan tỏa vô hạn.

“Nếu như đã biết nhiều lời cũng vô ích thì hiện tại cô hẳn đã rõ nên làm như thế nào.” Dụ Trì Diệp lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Cẩm Tú, xoay người đi về phía chiếc xe dừng ở ven đường.

Diệp Cẩm Tú quay đầu nhìn Dụ Phi Trạch, nếu đã không thể trốn tránh vậy thì đi đối mặt với nó. Mặc kệ ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, đó đều là số mệnh của cô. Nhưng bất kể như thế nào cô cũng sẽ toàn lực bảo vệ tốt đứa nhỏ trong bụng.

“Cẩm Tú, đừng mà.”

Dụ Phi Trạch nhìn Diệp Cẩm Tú, trong mắt thống khổ, anh không muốn cô trở lại nơi giống như hố lửa kia. Nếu có thể, anh muốn không màng tất cả mang cô rời đi. Nhưng rốt cuộc thì cô không yêu anh, anh không muốn miễn cưỡng cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đau khổ mà bất lực.

“Cảm ơn anh, Phi Trạch.”

Diệp Cẩm Tú nhìn Dụ Phi Trạch, thản nhiên cười. Cô rất cảm kích anh đã luôn ở bên cạnh mình, nhưng cô không có quyền lựa chọn. Ít nhất là trước khi đứa bé ra đời cô không còn con đường nào khác. Hơn nữa cho dù cô khôi phục tự do, cô cũng không thể tiếp nhận tình cảm của Dụ Phi Trạch. Trong lòng cô đều là Dụ Trì Diệp, làm sao có thể chứa thêm người khác chứ.

Tình cảm sẽ làm cho người ta chấp mê bất ngộ, dù biết rõ ràng sẽ thương tích đầy mình, vẫn không oán trách, không hối hận.

Mà Diệp Cẩm Tú hiểu rõ hơn ai hết, có tình yêu kiên trì sẽ có kết quả, nhưng cô thì sao? Giữa cô và Dụ Trì Diệp có thêm một Diệp Minh Châu, cho dù không có Diệp Minh Châu, trong lòng Dụ Trì Diệp cô cũng chỉ là một người phụ nữ không từ thủ đoạn.

Có lẽ cả đời cô cũng không chiếm được tình yêu của hắn. Hiện tại cô chỉ mong hắn giơ cao đánh khẽ, để cho đứa nhỏ trong bụng cô có thể thuận lợi ra đời là đủ rồi.