Chương 51

Hôm sau, ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Sau một đêm tổng kết, Nguyên Tố cảm thấy con đường này còn phải tiếp tục đi.

Cô vẫn còn gia đình phải chăm sóc, vậy nên cô không còn cách nào khác là dựa vào sự nhẫn nại của bản năng sinh tồn để ép bản thân chịu đựng cái gọi là trạng thái của cuộc sống.

Mới sáng sớm, Tiền Ngạo đã rời khỏi giường với tinh thần phấn chấn. Anh chỉ huy Nguyên Tố làm việc từ đông sang tây, ung dung tự tại xem cô như người giúp việc của anh.

Nguyên Tố không từ chối, anh bảo cô làm cái gì cô làm cái đó, không nhướng mày trừng mắt, cũng không nói lời nào. Tiền Ngạo nhìn ngang liếc dọc, nhìn tới nhìn lui cũng nhìn không ra người phụ nữ này đang phát cái gì, rốt cuộc cô lại muốn làm ra chuyện thiêu thân gì nữa đây.

“Cô, lấy quần áo cho tôi!”

Nguyên Tố im lặng, đi thẳng vào phòng chứa quần áo.

Kết quả cô bị sốc, cô không ngờ một người đàn ông sẽ có nhiều quần áo như vậy. Áo khoát, quần, áo sơ mi, cà vạt... các kiểu xuân, hạ, thu, đông được chia thành nhiều loại khác nhau, chiếm hết tủ đồ. Tủ quần áo rộng khoảng một trăm mét vuông, nhưng ai biết được còn mấy cái tủ khác như cái tủ này.

Thảo nào người đàn ông này lại luôn tỏ ra tự tin kiêu ngạo về bản thân như vậy, hóa ra cơm ăn, áo mặc, nhà cửa, phương tiện đi lại của những nhà giàu có quyền thế là điều không thể tưởng tượng nổi đối với những người bình thường như cô. Cô lắc đầu, cầm tùy tiện lấy vài món ném trước mặt anh.

“Cô thật không hiểu cách phối đồ!” Tiền Ngạo cố ý gây chuyện.

Nguyên Tố vẫn giữ im lặng.

“Cô gái ngu ngôc! Tôi đang nói chuyện với cô đấy, không nghe thấy à, cho Voi ăn chưa?” Tiền Ngạo không thể chịu được cô cứ như thế này, giống như anh đang nói chuyện với không khí.

Lạnh lùng liếc nhìn anh, Nguyên Tố đi ra ngoài sân đến ‘nơi ở’ của Voi, bỏ thức ăn thơm phức cho chó, rồi đổ đầy nước sạch.

Nhìn con Voi ăn đến sung sướиɠ thỏa mãn mà trong lòng cô thì khổ sở đến mức muốn gϊếŧ người.

Khí thế quá mạnh!

Đứng ngay sau lưng cô, Tiền Ngạo hít vào một hơi khí lạnh. Cả người người phụ nữ này đều là sát khí! Cô gái nhỏ muốn thay đổi hình tượng lớn sao? Mẹ nó, anh không tin chỉ qua một đêm mèo hoang nhỏ đã trở thành bé thỏ trắng.

“Tôi phải đến công ty, đưa tôi ra cửa.”

Nguyên Tố xách cặp văn kiện, im lặng đi theo.

“Tôi nói này, cô bị câm rồi à?” Tiền Ngạo đã hoàn toàn chịu thua rồi. Từ tối hôm qua, sau khi cô khóc đến giờ cũng không nói một câu, trêu đùa thế nào, dỗ thế nào cũng không có tác dụng.

Thật là thất bại!

“...” Tiền Ngạo tức giận, kéo cô vào lòng trực tiếp hôn. Không cần nói thêm cái gì, vào những lúc này cô nhất định sẽ phản kháng lại.

Nguyên Tố mở mắt nhìn anh, để anh tùy ý hôn, trên mặt không có cảm xúc.

Lần này Tiền lão nhị thật sự rất tức giận, anh đã sử dụng tất cả tính khí tốt có hạn của mình cho người phụ nữ này rồi.

“Nguyên Tố, cô có thể bình thường chút không? Cô mẹ nó có chỗ nào không hài lòng thì nói ra, đừng có im lặng như cái hũ nút!”

Nguyên Tố vẫn coi anh như không khí, ngoảnh mặt làm ngơ.

“Bla bla”... Anh ta muốn nói cái gì à?

Chân dài vừa bước ra khỏi cửa lại rút về, kéo Nguyên Tố lên lầu. Quỷ nhỏ, anh thật sự trị không được cô?

“Thay quần áo rồi đi theo tôi!”

Nguyên Tố đàng hoàng thay bộ quần áo mà trợ lý riêng của anh đưa tới vào buổi sáng, nghe nói là đặt riêng cho cô. Cô cũng không ngại anh đang đứng bên cạnh nhìn mình, từ từ mặc quần áo chỉnh tề.

Đôi mắt sắc bén nheo lại, Tiền Ngạo cảm thấy bản thân thật sự không thể nhìn thấu người phụ nữ này. Lúc trước cô được đà lấn tới dám đòi cắn chết anh, anh không sợ, nhưng bây giờ cô lại tỏ ra không gây náo loạn, ầm ĩ, dáng vẻ mặc kệ người ta muốn làm cũng được lại khiến anh rùng mình.

“Nguyên Tố, nhìn tôi!”

Nguyên Tố bình tĩnh ngước nhìn anh.

“...” Một mình diễn kịch thật sự hát không hay. Khóe miệng anh giật giật, người phụ nữ này đơn giản chính là lạnh lùng thông minh không thể xóa nhòa. Để cô gái đang lên cơn này ở nhà anh thật sự không cảm thấy yên tâm, vậy anh chỉ đơn giản là mang cô theo bên người.

Vào buổi trưa, Nguyên Tố giống như cái bình hoa được đặt trong phòng làm việc của chủ tịch, nhìn người khác làm việc như một con chó. Trong ánh mắt kinh ngạc của các thư ký và trợ lý, cô thật cảm thấy mất hết mặt mũi, cũng may không phải ai cũng có thể đi vào văn phòng này.

Sau khi làm việc xong, ăn uống đơn giản, anh đến câu lạc bộ golf Lam Vịnh. Anh có cuộc hẹn với giám đốc Trịnh, là người đảm nhiệm hạng mục khai phá khu phố cổ kia.