Chương 52

Giám đốc Trịnh khoảng năm mươi tuổi, ông ta đeo một cặp kính gọng vàng, ăn mặc tỉ mỉ, cả người đều đều toát lên vẻ ‘uy quyền’. Khi ánh mắt ông ta đến Nguyên Tố, ánh mắt sáng lên, sau khi bắt tay Tiền Ngạo liền đưa tay ra với Nguyên Tố.

“Chào cô!”

Nguyên Tố chỉ muốn im lặng làm một cái bình hoa di động, nhưng giáo dưỡng của cô không cho phép chính mình làm khó xử người ta, cô lễ phép gật đầu, vừa duỗi tay ra liền bị một bàn tay to chặn lại. Chủ nhân của bàn tay to đó làm động tác mời.

“Mời!”

Giám đốc Trịnh lúng túng mỉm cười, nhóm người vừa đi vừa nói chuyện phiếm rồi tiến vào phòng thay đồ riêng.

Golf là hoạt động giải trí của giới thượng lưu, đương nhiên Nguyên Tố không biết. Tiền Ngạo đi thay quần áo, cô đứng đợi bên ngoài, trong lòng lo lắng không yên.

Dưới ánh mặt trời, dáng vẻ các tòa nhà đồng bộ trong câu lạc bộ Tuscany trông thật sang trọng và lộng lẫy. Bãi cỏ của sân golf ở phía xa xanh như một tấm bạt, nhưng cô không có chút tâm trạng nào để thưởng thức.

“Cô gái, đi thôi!”

Khi nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại, không khỏi choáng váng. Người đàn ông mặc bộ đồ thể thao Callaway màu trắng xanh, kết hợp trên đầu đội một chiếc mũ đồng bộ, cả người hiện ra vẻ cao ráo, mạnh mẽ nhưng không khoa trương. Cô không ngờ anh mặc đồ thể thao lại đẹp trai đến vậy.

“Choáng váng à? Bây giờ mới biết ông đây đẹp trai.”

Nguyên Tố hơi xấu hổ, đôi mắt đen của Tiền Ngạo tràn đầy ý cười, anh đặt lên sống mũi cô một cặp kính râm, “Trời nắng độc, đừng để đau mắt.”

Cô im lặng, không lên tiếng, để mặc anh kéo cô ngồi lên xe điện đến sân bóng.

Giám đốc Trịnh và thư ký Tiểu Lưu của ông ta, còn có mấy người trợ lý của Tiền Ngạo đã đợi sẵn dưới ô đánh gôn. Có vài người đàn ông và phụ nữ Nguyên Tố không biết, cũng lười muốn biết họ.

“Đổng sự Tiền, người trẻ tuổi sao lại không nhanh nhẹn như vậy? Tôi chờ cậu đã lâu.”

“Là do giám đốc Trịnh càng lớn tuổi càng dẻo dai.”

Đối đãi với những người này, Tiền Ngạo tỏ ra vừa không nhiệt tình cũng không cẩu thả. Anh đưa chai nước cho Nguyên Tố, đeo găng tay và lấy chiếc gậy đánh golf từ người nhặt bóng, khoa tay múa chân, động tác điêu luyện nhưng trên khuôn mặt không có biểu hiện gì.

“Người trẻ tuổi, chúng ta đánh cuộc mới mẻ đi.” Giám đốc Trịnh tươi cười, cậy già lên mặt.

Với một nụ cười bình dị, Tiền Ngạo thực hiện một cú đánh ưu nhã. Một thực tế không thể chối cãi rằng golf là một clão gia tử để đánh bạc ở Việt Nam nên anh cũng không ngạc nhiên.

“Đánh cược cái gì?”

Ông ta liếc nhìn Nguyên Tố đang đứng im lặng ở một bên, mặc dù Lão Trịnh đang giãy dụa trong đống phụ nữ cũng có chút không kiềm chế được. Hơn nữa, tối hôm qua nữ minh tinh nổi tiếng đi cùng Tiền lão nhị cũng không thấy anh đối xử tốt, dù cô gái này có xinh đẹp cỡ nào đi nữa cũng chỉ là một trong số rất nhiều người tình của anh, chỉ cần lấy lợi ích trao đổi là được...

“Chúng ta sẽ cược xem ai thắng ai thua. Tôi thua thì hạng mục khai phá phố cổ sẽ giao lại cho cậu. Nhưng nếu cậu thua...”

Tiền Ngạo từ từ nheo mắt lại, cười ranh mãnh, “Nếu tôi thua thì sao?”

Hấp dẫn! Tay cầm thật chặt cây gậy đánh golf, giám đốc Trịnh cảm thấy ông ta đã bị yêu tinh nhỏ này dụ dỗ mất rồi, ánh mắt tham lam dán chặt vào Nguyên Tố.

“Tôi muốn dùng cây gậy đánh golf này thử một gậy vào lỗ…”