Chương 50

Nguyên Tố khựng lại. Nhưng nắm đấm của anh không rơi xuống mà anh chọn cách cúi đầu, ra sức gặm cắn cổ cô.

Cùng với động tác của anh, mùi nước hoa theo đó xông đến, Nguyên Tố khó chịu liều mạng giãy giụa. Biên độ động tác càng điên cuồng hơn bao giờ hết, suy nghĩ trong lòng cô cũng tuôn ra:

“Anh thả tôi ra, mùi trên người anh thật sự khiến tôi buồn nôn. Tôi muốn nôn!”

Buồn nôn? Muốn nôn?

Ngọn lửa bốc lên, càng lúc càng cháy mãnh liệt...

Tiền lão nhị đột nhiên kéo hai tay đang chống cự của cô lên đầu, lưu loát cởi thắt lưng, chỉ hai ba vòng đã trói chặt cổ tay của cô. Đôi mắt đen láy lộ ra vẻ lạnh lùng giống như địa ngục.

“Nguyên Tố, ai làm cho cô không ghê tởm? Là Trọng Nghiêu sao? Hay Nghệ lão tam? Mẹ nó cô cần bao nhiêu người đàn ông mới thỏa mãn? Tôi buồn nôn sao? Được, hôm nay tôi sẽ cho cô xem thử chút buồn nôn, để cô hiểu thế nào mới gọi là buồn nôn.”

Vung tay lên, bộ đồ ngủ của cô lập tức bị chia thành mấy mảnh!

Trong mắt anh, khuôn mặt cô tái nhợt, nét xinh đẹp tuyệt trần nhìn không sót chút nào, làn da trắng nõn như sứ khiến anh cảm thấy đau lòng. Anh cúi người xuống cắn cô, cắn xé trừng phạt cô.

“Mẹ nó tại sao cô lại rẻ tiền như vậy? Không câu dẫn người khác cô sẽ chết à?”

Lặng nhìn tên khốn ác độc bạo ngược, Nguyên Tố bi thương mà bật cười, “Đúng vậy, tôi rẻ rúng. Vậy anh thả tôi sao? Khốn nạn, anh đá tôi đi là xong, anh tìm đồ rẻ tiền rồi trách ai?”

“Ông đây còn chơi chưa có chán, cô nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Cảm xúc của Tiền Ngạo đã đến mức mất kiểm soát, khi nghĩ đến cảnh cô nằm trong vòng tay của người đàn ông khác, để người ta làm những điều anh đã làm với cô, nghĩ đến thân thể của cô sẽ bị người khác nhìn thấy, anh hận không thể lập tức hủy hoại cô.

Đúng vậy, hủy hoại cô, hành hạ cô, khiến cô không thể đi đâu, chỉ có thể ở bên cạnh anh.

Ở trên người cô, anh hôn mãnh liệt như một con sói, cắn xé như dã thú, ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ rét lạnh. Chưa bao giờ Nguyên Tố thấy anh trông đáng sợ như vậy, không nhịn được cả người dựng tóc gáy.

Nhưng hai tay bị khống chế, hai chân bị chế trụ, cô không thể chống cự một chút nào, chỉ có thể để anh đặt mình vào tư thế nhục nhã. Đau! Cả người đau, trong lòng đau! Anh đang sỉ nhục cô, anh hoàn toàn không xem cô như một con người.

Cô chịu đủ rồi, chịu đủ rồi!

Ý thức bị xé thành vô số mảnh, xé thành từng mảnh nhỏ!

Cô cắn một nhát ở trên cổ anh, muốn hút máu anh, muốn đồng quy vu tận cùng anh. Không ngờ điều đó lại càng kí©h thí©ɧ ham muốn chinh phục mạnh mẽ của anh. Anh cười chế nhạo, Tiền Hạo nắm lấy cơ thể cô khiến cô quay lại, quỳ trước mặt anh.

Một cảm xúc khó tả muốn phá tan cả cuống họng.

Anh cảm thấy chỉ có cách này mới có thể chứng minh cô thuộc về anh và chỉ thuộc về một mình anh.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hơi lạnh len

lỏi vào tim. Sợ hãi, tuyệt vọng, như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, cảm giác như đang lơ lửng trên bờ vực của cái chết, Nguyên Tố tùy ý anh bài bố, không nói gì.

Nhưng nỗi nhục nhã này đã được cô ghi nhớ trong lòng.

Cô hận anh!

Mím chặt môi dưới. Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Tay anh chợt lạnh, Tiền lão nhị ngước lên thấy cô đang khóc. Anh dừng lại, lật người cô lại, phủi đi mái tóc dài của cô, trên khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay toàn là nước mắt, môi cũng không còn chút máu.

Một người tính khí mạnh mẽ như vậy, cô cũng sẽ khóc sao?

Anh hơi nheo mắt, cổ họng như thắt lại. Những lời giễu cợt, châm chọc kia một câu cũng không nói nên lời. Tại sao ở trước mặt cô anh lại dễ dàng mất tự chủ như vậy? Giáo dục kiểu gì, tự chủ kiểu gì, phẩm chất gì cũng mẹ nó mất hết.

Đây rốt cuộc là loại yêu tinh gì vậy, khiến anh trúng tà!

Anh bỏ trói trên cổ tay cô ra, sau đó cơ thể cao lớn của anh quấn chặt lấy cô, như vậy nhìn cô càng thêm nhỏ nhắn, yếu đuối.

Vào lúc này, hầu như tất cả sự tức giận đều tan thành mây khói.

Mềm lòng!

Nhưng anh không thể nghĩ ra, cô có gì mà không hài lòng? Anh có thể cho cô tiền, nhà, xe, bất cứ thứ gì cô muốn, thậm chí anh có thể chiều chuộng cô miễn là cô ngoan ngoãn nghe lời.

“Cô gái ngu ngốc, tại sao cô không thể thuận theo ý tôi?”

“Thuận theo anh, anh sẽ thả tôi đi sao?” Giọng Nguyên Tố nghẹn ngào.

“Không thể.”

Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, nhưng là sự thật. Không phải anh không muốn thả, nhưng mẹ nó thật sự thả không được.

Nói xong, anh đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm...