Chương 49

Một lần nữa quay trở lại Cẩm Viên, Nguyên Tố bỗng cảm thấy hoảng hốt. Voi nhỏ chạy tới không biết mệt mỏi để lấy lòng cô, thím Lan đã cho nó ăn rồi nên bảo mẫu của chó như Nguyên Tố thật ra không cần làm gì cả.

‘Hầu hạ’ Voi ngủ, sau đó cô vội vàng tắm rửa, rồi nhờ thím Lan chọn cho một phòng dành cho khách để nghỉ ngơi.

Trong căn phòng lạnh lẽo.

Trong lòng cô không yên nên trằn trọc mãi mà không cách nào chìm vào giấc ngủ. Cả ngày không có tin tức gì từ Trọng Nghiêu, chắc hẳn do quân đội của anh có nhiệm vụ khẩn cấp. Tính chất công việc của anh quá bí ẩn, mỗi khi Nguyên Tố hỏi đến, anh ta đều mỉm cười rồi nói với cô đó là quy định bảo mật.

Trọng Nghiêu!

Nếu như cuộc sống có thể định dạng được thì tốt biết bao.

“Trong từ điển của tôi không có từ nếu như.”

Nghĩ đến lời tuyên bố bá đạo của người đàn ông, trong bóng tối cô chỉ có thể cười khổ. Có thể khóc thì không gọi là khổ, thật sự khổ là đau lòng, là đau khổ mà không nói ra được. Cô không biết cuộc sống như vậy đến khi nào mới có thể kết thúc, loại phụ nữ mà cô khinh thường nhất lúc trước lại chính là cô của hiện tại.

Gần đến nửa đêm Tiền Ngạo mới trở về.

Trên giường lớn không có phụ nữ, lúc anh tìm đến căn phòng khách thứ ba rốt cuộc cũng tìm được bóng dáng nhỏ nhắn đó ở trên giường, cuộn mình trong chăn.

Thật ra, lúc anh lái xe vào biệt thự Nguyên Tố đã nghe thấy.

Nhưng cô nhắm mắt lại không muốn đối mặt với anh, tim đập nhanh, cô rất sợ hãi. Cô cảm nhận được anh đang đi tới, đứng bên giường một lúc, cuối cùng xốc chăn lên.

“Ngủ rồi à?”

Giọng anh rất lạnh, trong căn phòng yên tĩnh nghe có vẻ đặc biệt u ám.

Chẳng trách có người nói không thấy mới có cảm giác an toàn, cô vừa mở mắt ra bốn mắt đã chạm nhau, rõ ràng cảm xúc trong mắt anh cực kỳ tệ.

Anh đang rất tức giận.

Gần như không do dự, anh cúi người kéo cơ thể mềm mại của cô, ôm vào lòng rồi đi về phòng ngủ chính.

Trong phòng ngủ chính chỉ có một chiếc đèn tường, ánh đèn mờ mờ ảo ảo.

Bang!

Anh quay người đá mạnh vào cửa!

Sắc mặt Tiền Ngạo âm trầm đến đáng sợ. Anh đi tới hai ba bước, hung hăng ném cô xuống giường!

“A…”

Trước âm thanh kêu đau của cô, anh ngoảnh mặt làm ngơ. Đột nhiên, anh cúi người về phía trước, đè ép cô xuống dưới, hai tay chống hai bên trái phải của cô. Đôi mắt lạnh lùng như con sói ở ngay trước mặt đang nhìn cô chằm chằm.

Hoang mang, hoảng sợ.

Nguyên Tố chưa từng nhìn thấy Tiền Ngạo như thế này, hung hăng và dữ tợn như một con thú hoang đang đói đến cực hạn.

Cô theo phản xạ đẩy anh ra, nhưng lúc này người đàn ông vô cùng tức giận nào cho cô cơ hội đẩy ra. Anh mạnh mẽ cúi đầu, nhắm chính xác ngăn chặn môi cô, vừa bá đạo vừa mạnh mẽ, dù cô có liều mạng giãy giụa cũng không thể lay chuyển được anh. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cô, còn kèm theo một mùi nước hoa thơm ngào ngạt.

Cô cau mày, ghê tởm quay người né tránh nụ hôn như hổ như sói của anh.

Không biết tại sao nhưng cô rất ghét mùi nước hoa này, có cảm giác buồn nôn giống như ăn phải ruồi. Trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh anh và Triệu Ái Lệ quấn lấy nhau.

“Anh tránh ra!”

“Lá gan cô không nhỏ nhỉ, đừng mẹ nó quên thân phận của mình.”

Tiền Ngạo cười lạnh ẩn chứa tức giận.

Nguyên Tố biết anh đã hiểu lầm mối quan hệ của mình với Evan, cô vốn muốn giải thích nhưng rồi nghĩ lại, cái người họ Tiền này lúc không uống rượu cũng không giải thích được chứ đừng nói là uống?

“Cô không thể an phận một chút à? Một hai ngày lại đi câu tam đáp tứ[1].” Vừa nghĩ đến bàn tay của Nghệ Gia Nam để trên vai cô, Tiền Ngạo càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Anh bóp mạnh cằm để kéo đầu cô quay sang, lửa giận vẫn không có dấu hiệu dịu xuống, “Chẳng lẽ tôi cho cô ăn không đủ nên phải đi tìm tên mặt trắng Nghệ Gia Nam kia sao?”

Xùy!

Thật quá xúc phạm người khác! Nguyên Tố cũng tức giận, gỡ từng ngón tay đang nhéo cằm mình, cô khinh thường hét lên:

“Họ Tiền kia, anh là súc sinh à? Có thể nói tiếng người không?”

“Mẹ nó cô thử nói lại một lần nữa.” Giọng điệu của anh lạnh lẽo như trời vào mùa đông giá rét.

Nguyên Tố chế nhạo nói thêm: “Cho dù có bắt tôi nói lại trăm lần, ngàn lần, vạn lần thì anh cũng là súc sinh!”

“Cô...”

Nhất thời, bầu không khí ngưng trệ.

Anh nắm chặt nắm tay, gần như có thể nghe thấy tiếng các khớp xương đang cọ xát.