Tay anh vuốt ve mặt cô khiến cô có chút ngứa, đang tính gạt tay anh ra lại bị anh kéo cả người vào lòng, người đàn ông này không thể chịu đựng bất kỳ sự phản kháng nào, “Cô cũng đừng xấu hổ nữa, tôi có thể bảo vệ cô, đi theo tôi, tôi cũng sẽ không khiến cô thiệt thòi, có điều, không được nói những thứ tôi không thích nghe, và nếu như cô dám phản bội tôi, tôi dám chắc cô không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ thế nào đâu.”
Một cảm giác nhục nhã xông thẳng lên não cô, Nguyên Tố run lên vì tức giận.
Tại sao anh ta có thể chắc chắn rằng cô sẽ đồng ý, cô giận dữ nắm chặt tay.
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
“Trong từ điển của tôi, không có từ nếu như.” Tiền Ngạo chế nhạo, sau vài giây im lặng, anh dịu giọng nói: “Đừng nói tôi không chăm sóc cô, tôi cho cô hai lựa chọn, thứ nhất, làm người phụ nữ của tôi, thứ hai, làm bảo mẫu cho Voi của tôi.”
“So với làm người phụ nữ của anh, tôi thà làm bảo mẫu cho chó của anh.”
Người đàn ông này thích giả vờ để mọi người lựa chọn, nhưng cô biết, đối mặt với lựa chọn, thực ra cô căn cản không có quyền lựa chọn, cô có thể nhìn ra, anh có một khát vọng chinh phục mãnh liệt trong xương, anh chỉ muốn làm cho cô nhục nhã, cho nên anh lúc nào cũng khiến cô cảm thấy thẹn, nếu như thật sự thuận theo anh có thể một lúc nào đó anh sẽ buông tha cô.
Nghe cô nói xong Tiền Ngạo vậy mà lại không tức giận, thậm chí có một tia hài lòng hiện lên trên mặt của anh.
“Một lời đã định, cô không được hối hận.”
Nguyên Tố gật đầu, thực ra, bọn họ đã hiểu rất rõ về nhau, cô có thể nhận ra, hai sự lực chọn vừa rồi không có sự khác nhau.
Có thể kiểm soát một công ty lớn như vậy, Tiền Ngạo đương nhiên hiểu được nguyên tắc của thứ gọi là quyền lực, nhìn thấy sự đồng ý của cô, nụ cười của anh chắn chắn có ý nghĩa gì đó.
“Ngày mai tôi sẽ làm cho cô một cái thẻ, cô muốn bao nhiêu tiền liền có bấy nhiêu, muốn mua cái gì thì mua cái đó, cô tự nhìn lại bản thân đi, sao vẫn tiều tụy thế này.”
Nghe thấy sự phân phó của anh, Nguyên Tố cúi đầu chịu đựng nhục nhã bất lực, gằn từng chữ: “Lần này, thời hạn là bao nhiêu, tôi cũng không thể cả đời này làm bảo mẫu cho chó của anh?”
Chữ ‘chó’ này cô nói rất chậm và gằn từng chữ, Tiền Ngạo đương nhiêu biết cô đang mắng mình, nhưng anh không muốn quan tâm đến những lời này của cô, người phụ nữ này chính là có bệnh! Có điều đối với câu hỏi của cô, ngay cả bản thân anh cũng không có câu trả lời, ai biết chứ?
“Có thể là một tháng, cũng có thể là một năm, cũng có thể là vài ngày sau tôi sẽ chán ngấy cô.’
Đối với loại câu trả lời không giống là câu trả lời này, Nguyên Tố ngoài việc cầu trời ra cũng không có cách nào khác, con người sẽ có một thời gian muốn khám phá những thứ thú vị, nhưng một khi cảm giác hứng thú không còn nữa, tất cả đều không còn quan trọng nữa và anh tin rằng đối với cô, anh chỉ là có hứng thú nhất thời.
Sau khi truyền nước xong, Nguyên Tố của thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều, vì vậy, bất kể bác sĩ nói gì với cô về việc ở lại bệnh viện để theo dõi cô vẫn kiên trì muốn ra viện, đi Ares, cô và Evan quay phim đã hẹn nhau chiều nay sẽ quay một video quảng cáo.
Tiền Ngạo không rõ cô lại phát điên cái gì, anh thực sự muốn bóp chết cô.
Một đường không nói chuyện, hiếm khi không gian yên tĩnh như vậy.
Mặc dù Tiền Ngạo không vui, cuối cùng anh vẫn đưa cô đến công ty Ares và dừng xe để cô gần cửa công ty, bên cạnh một con ngõ nhỏ, Nguyên Tố không nói gì để anh dừng xe ở gần cổng công ty, cô không muốn mọi người trong công ty biết cô là người tình bé bỏng của Chủ tịch JK Quốc tế bao dưỡng
Nếu có người biết, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái muốn gϊếŧ chết cô.
Đương nhiên, nói đúng hơn cô là người bảo mẫu cho chó của anh, dù đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, nhưng đó là một vỏ bọc mà cô luôn luôn muốn, như vậy, cô có thể tự lừa dối bản thân và nói với bản thân rằng, thực ra, cô không hề rẻ tiền.
Nhìn biểu tình vô cảm trên mặt của cô, Tiền Ngạo cau mày, nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng nói.
“Mấy giờ tan làm, tôi gọi lái xe đến đón cô.”
“Không rõ”
“Đừng quên, chó của tôi còn đang chờ cô cho nó ăn.” Sau khi nói xong câu này, anh gần như cắn vào lưỡi của mình, cho dù nghĩ như thế nào anh vẫn cảm thấy giống như đang tự chửi bản thân
“Ừm”
Tiền Ngạo cảm thấy khó chịu khi sáng nay không tìm thấy, anh đột nhiên quay đầu xấu xa nhìn cô.
“Không cho phép cô tắt máy!”
Nguyên Tố không đáp, quay người sang một bên rồi mở cửa bỏ đi.
……