Chương 46

Trên phố đối diện

Bạch Mộ Nha đang cùng Thẩm Bội Tư đi mua sắm, cô ta luôn coi mình là con dâu tương lai của nhà họ Tiền, đây là việc mà mọi con dâu đều phải làm, cô ta đã làm tốt bổn phận của mình một cách tận tâm.

Là phụ nữ thì đều sẽ thích mua sắm.

Mà Thẩm Bội Tư thích nhất là đi dạo phố cùng Bạch Mộ Nha, cô bé này thật sự rất nhiệt tình, rất chu đáo và không bao giờ quên mang quà cho mọi người mỗi lần gặp măt.

Một cô gái tốt như vậy mà lại bị con trai mình lạnh nhạt, Thẩm Bội Tư luôn trách móc con trai và xoa dịu con dâu tương lai của mình.

“Tiểu Nha a, đứa thứ hai nhà ta vừa mới về nước, rất bận, qua vài ngày nữa, nói thế nào thì bác cũng sẽ kéo nó ra hẹn với với cháu một bữa.”

“Dì Bội, Nhị ca bận là điều đương nhiên, cháu không sao đâu.”

Bạch Mộ Nha miễn cưỡng mỉm cười, qua lớp kính cửa sổ, cô nhìn chằm chằm vào chiếc Bugatti Veyron và nhìn người phụ nữ đang bước xuống xe.

Tâm, vỡ vụn từng mảnh.

Trong phòng thay đồ.

“Bánh Trôi Nhỏ, cậu sao thế này?”

Nhan Sắc đặc biệt chạy tới xem Nguyên Tố chụp ảnh quảng cáo, cô ấy trợn tròn mắt nhìn những vết bầm xanh tím ở khắp người Nguyên Tố từ trên xuống dưới.

“Là Tiền Trọng Nghiêu làm sao? Đây là ML à? Đây hoàn toàn là định ăn cậu sạch sẽ ấy!”

Ánh mắt Nguyên Tố tối sầm lại, lắc đầu phủ nhận.

Cô và Nhan Sắc không chỉ là bạn cùng lớp hay bạn bè bình thường mà cô ấy còn là bạn thân của cô, người mà cô có thể cùng chia sẻ mọi chuyện. Nếu nói ai là người hiểu rõ mọi thứ về Nguyên Tố nhất, thì người đó chắc chắn là Nhan Sắc. Mà chị Cửu, người lúc đầu giới thiệu Nguyên Tố đến Đế Cung chính là dì của Nhan Sắc. Cho nên Nguyên Tố không định giấu diếm cô ấy, cô vốn định nói ra hết chuyện mình gặp lại Tiền Ngạo.

Đối với phụ nữ, dốc bầu tâm sự là cách đầu tiên để trút hết mọi buồn phiền trong lòng. Mặc dù loại chuyện này chẳng vẻ vang gì, nhưng cô nghĩ ngoài Nhan Sắc ra, thật sự cô không tìm được người nào khác để tâm sự cùng.

“Má, chuyện này đúng là cẩu huyết, hoàn toàn giống trong tiểu thuyết ngôn tình!”

Nhan Sắc là một người có niềm yêu thích mãnh liệt với tiểu thuyết ngôn tình, suốt ngày chỉ mơ mộng về một ngày nào đó, đột nhiên có một phú soái tổng tài nhảy từ trong tảng đá ra, đưa cô ấy về nhà bao nuôi.

Nguyên Tố trợn mắt nhìn cô ấy, khoác lên mình bộ trang phục do công ty chuẩn bị, còn Nhan Sắc vẫn đang trong trạng thái hưng phấn kích động.

“Tra nam! Đây là hình tượng nam chính điển hình, tớ thích!”

“Tớ tặng cho cậu đấy, muốn không?” Nguyên Tố cài chiếc khuy cuối cùng, thong thả nói.

“Tớ muốn chứ, nhưng đáng tiếc, người ta chưa hẳn đã thích tớ.” Nhan Sắc thở dài một tiếng, coi như giấc mộng giàu sang đã tan vỡ.

Trong lòng Nguyên Tố nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn, một cô gái nhỏ xinh đẹp đơn thuần như Nhan Sắc, tại sao lại có những suy nghĩ vớ vẩn như thế nhỉ, e là sau này ngày nào hai lỗ tai cô cũng bị tra tấn mất.

Làm việc với nhϊếp ảnh gia Evan, công việc diễn ra rất suôn sẻ. Anh ấy luôn có thể khiến Nguyên Tô nhập tâm vào rất nhanh, cũng luôn nhanh chóng bắt được khoảnh khắc hoàn mỹ động lòng người của Nguyên Tố một cách chuẩn xác. Vì thế, chỉ trong hơn một tiếng đồng hồ, một bộ ảnh quảng cáo đã ra đời.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là một dãy số lạ, nhưng Nguyên Tố vừa nhìn đã biết, người có đuôi số điện thoại toàn là số 8 thế này ngoài Tiền Ngạo ra thì không thể là ai khác.

Dựa vào ‘đạo đức nghề nghiệp’, cô vẫn miễn cưỡng trả lời điện thoại, nhưng còn chưa nghe thấy đối phương nói gì, Nhan Sắc đã lớn tiếng bô bô ở bên cạnh.

“Bánh Trôi Nhỏ, có phải là tra nam họ Tiền không?”

Nguyên Tố dở khóc dở cười.

Mà đầu bên kia của điện thoại, Tiền Ngạo đang rất sốc.

Tra nam họ Tiền ư?

Cô gái này cũng thật là, lại nói anh như vậy với bạn bè!

Vốn định hỏi cô đã xong việc chưa, có muốn đi ăn cùng nhau không, bây giờ chẳng còn tâm trạng đếch gì nữa. Điện thoại bị bóp rất chặt, anh hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm mới kìm được cơn giận.

Vẻ mặt lạnh lẽo như muốn ăn thịt người của anh khiến trợ lý Vương vừa đẩy cửa bước vào đã giật nảy mình, sững người ngay tại chỗ quên cả chuyện chính, chủ tịch không bao giờ cười nói tùy tiện, rất ít khi tức giận như này.

Liếc bà một cái, Tiền Ngạo bình tĩnh lại.

“Có chuyện gì?”

Trợ lý Vương cầm một xấp tài liệu đã xét duyệt qua, cẩn thận dè dặt đặt lên bàn làm việc của anh, sợ chạm phải vảy ngược của anh.

“Chủ tịch, những tài liệu này cần có chữ ký của ngài.”

Thân là trợ lý của chủ tịch, bà luôn biết cách đoán ý cấp trên, cũng hiểu cách quan sát sắc mặt, thấy bộ dạng không vui của Tiền Ngạo, bà hơi ngập ngừng.

“Về dự án khai thác và phát triển khu phố cổ, thị trưởng Trịnh mời ngài dùng bữa tối ở Vạn Quán để bàn bạc cụ thể.”

J.K quốc tế tham gia vào các lĩnh vực kinh doanh khác nhau trên thế giới, nhưng ở thị trường Trung Quốc, Tiền Ngạo hiện đang chuẩn bị dành nhiều sự quan tâm hơn cho bất động sản. Khai phá mảng này ở Trung Quốc, đây chắc chắn là một miếng bánh béo bở nhất, ai cũng muốn cắn một miếng, mà trước mắt, việc khai phá và phát triển khu phố cổ là công trình thị chính lớn nhất của thành phố J.

“Không phải hồ sơ đấu thầu đều được gửi lên rồi sao? Đợi đến cuộc họp đấu thầu đi.”

“Vâng, nhưng thị trưởng Trịnh nói, có một công ty bất động sản tên là Tường Thực có năng lực cạnh tranh rất mạnh, cho nên...”

Tường Thực?

Tiền Ngạo cười khẩy một tiếng, bọn quan lại này chẳng có ý gì tốt cả, thực ra những chuyện như này, nếu anh dùng đến thế lực của gia tộc thì rất dễ để giải quyết công bằng. Nhưng Tiền nhị thiếu là một kẻ xấu tính, cạnh tranh một chút mới thú vị.