Chương 22

Một năm sau.

Nguyên Tố năm nay, vẫn được công nhận là hoa khôi của Học Viện Hí Kịch, nhưng hỗn không được tốt lắm, một số bạn học đã là nữ chính của một bộ phim truyền hình ăn khách nào đó, còn cô, vẫn chỉ lấy được một số quảng cáo có tầm ảnh hưởng nhỏ.

Lý do rất đơn giản, cô không biết thức thời, không muốn chấp nhận những ‘quy tắc ngầm’, bao nhiêu cơ hội có được đều bị người “tiềm quy tắc” cướp mất.

Quay quảng cáo nhỏ, đóng vai phụ, làm gia sư, phục vụ đêm làm đủ thứ, đồng lương rất ít ỏi, chỉ đủ sống qua ngày.

Em gái Nguyên Linh vừa lên học Đại học Kinh tế, đấy là việc cô dùng nhiều tiền nhất, cô đã tiêu hết 30 vạn rồi, nhưng chú Lạc vẫn chưa tỉnh, 70 vạn còn lại, cô một mực không dùng, trong lòng luôn cảm thấy bất an.

Nhiều lúc, cô làm ba công việc một ngày, bận rộn như con quay, nhưng lại ngại mua cho mình một chiếc váy đẹp. Trọng Nghiêu luôn muốn giúp đỡ cô, nhưng cô cảm thấy rằng dù là người yêu cũng nên độc lập về tài chính, hơn nữa, Trọng Nghiêu chỉ là một thiếu tá quân đội bình thường, không có nhiều tiền như vậy.

Khi nhận được cuộc gọi của Nhan Sắc, Nguyên Tố chuẩn bị tan học, đi đến bệnh viện gặp chú Lục.

Nhan sắc là cô gái có vẻ đẹp thanh thuần nhưng nói chuyện lại thẳng thắn nên gây thương người nhưng lại là một tiểu mỹ nhân, cô ấy cũng là bạn thân của cô, cô ấy là tín đồ thời trang, và cởi mở hơn, cô ấy đang là người mẫu quảng cáo cho Ares. Ares là công ty hàng đầu trong ngành giải trí, kim bài chế tác, kim bài đạo diễn, là sự đảm bảo vĩnh viễn cho nhân khí, và một vài quảng cáo nhỏ của Nguyên Tố, cũng được cô ấy giới thiệu.

“Tiểu Nguyên Tử, có tin tốt, buổi chiều tới Ares một chuyến, một công ty con của J.K quốc tế đang tuyển chọn người phát ngôn hình ảnh cho ‘Dream’ nhãn hiệu thời trang mới ra mắt, thù lao sáu con số, có động tâm không?” Thanh âm Nhan Sắc rõ ràng xuyên thẳng qua màng nhĩ.

J.K quốc tế? Có rất nhiều thứ hiện lên ngay trong đầu cô, ngành công nghiệp này liên quan đến mọi lĩnh vực xã hội, bao gồm đồ trang sức, ô tô, bán lẻ, quần áo, y học, v.v., trên toàn thế giới, thậm chí truyền thông Ares này còn liên kết với J.K quốc tế.

Nguyên Tố cười trêu đùa, xách cặp bước ra khỏi trường, “Chuyện tốt như vậy, sao cậu không ứng tuyển?”

“Tổ tông, nếu không phải là điều kiện không phù hợp, còn chỗ cho cậu ở đây? Thương hiệu này có yêu cầu rất cao về thân hình của người mẫu, cần có mông và ngực, cậu thấy tớ có không?” Nhan Sắc than thở.

Vừa ra khỏi cổng trường, hàng loạt xe sang đủ màu dàn hàng ngay cổng.

Và chiếc xe Hummer H2 màu xanh quân đội của Tiền Trọng Nghiêu đặc biệt bắt mắt.

Cầm lấy chiếc túi trên tay cô, Tiền Trọng Nghiêu mở cửa xe cho cô, cười nói: “Người bận rộn, cuối cùng cũng đợi đến khi em rảnh, chúng ta đi ăn ở đâu?”

“Trọng Nghiêu, buổi chiều em sẽ đi đến Ares một chuyến, có lẽ không thể ở bên anh quá lâu, em xin lỗi!”

Tiền Trọng Nghiêu nhéo mũi cô cười, “Cô gái ngốc, đừng nói động tí lại xin lỗi anh, lỗ tai của anh khởi kén rồi.”

Cô lặng lẽ cúi đầu, ba chữ này, cô nói quá nhiều, nhưng cũng chưa thể hiện được một phần vạn sự hối lỗi trong lòng cô.

Đã hơn một năm trôi qua, nhưng có gì đó đã thay đổi, tình cảm của Trọng Nghiêu ngày càng sâu đậm thì cô càng ngày coi thường bản thân mình, rốt cuộc cô đã từng bán thân vì tiền.

Dường như, thời gian không phải là liều thuốc hay để chữa lành vết thương.

Thấy cô lại thẫn thờ, Tiền Trọng Nghiêu quay sang, đặt lên má cô một nụ hôn, “Em nghĩ gì vậy?”

“Không, không có gì!”

Cứ nghĩ về nó, lòng cô lại nặng trĩu hơn, quay đầu nhìn khuôn mặt đang tập trung của Trọng Nghiêu, cô do dự mở miệng: “Trọng Nghiêu, em có quá ít thời gian ở bên anh, em thật sự xin lỗi, nếu anh đang mệt mỏi vì chờ đợi, có thể lại tìm một cô gái tốt, em sẽ chúc phúc cho anh.”

Thực ra nói ra lời này trong lòng cô rất đau, nhưng cô hy vọng Trọng Nghiêu được hạnh phúc, còn cô, một người phụ nữ không có hạnh phúc, làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho anh?

Tiền Trọng Nghiêu nắm chặt tay lái run một cái, trong mắt anh có chút cô đơn nhìn về phía con đường phía trước. Tiền Trọng Nghiêu là ai? Ngoài Nguyên Tố ra, không người phụ nữ nào khiến anh phải sử dụng hết lòng nhẫn nại của mình.

Tất nhiên, gia cảnh của gia đình anh, Nguyên Tố không hề biết, anh biết cô gặp khó khăn, nhưng cô lại từ chối mọi sự giúp đỡ tài chính từ anh. Đôi khi anh không khỏi tự giễu, là một người đàn ông, mà lại không có được sự ỷ lại của người phụ nữ mình thích... Cảm giác này thật không tốt.

Nhưng ai đã khiến anh lại thích người phụ nữ này?

Khẽ cười, anh duỗi một tay ra, nắm bàn tay nhỏ bé của cô lại trong lòng bàn tay, ngón tay đan vào nhau, “Anh đã nói, đời này, anh sẽ không bao giờ buông tay em.”

Bàn tay anh dịu dàng và tinh tế, chạm vào cô từng chút một, như thể chạm vào một viên ngọc rất quý giá, nhưng cơ thể của Nguyên Tố lại cứng lại.

Cô yêu Trọng Nghiêu, nhưng cảm giác tội lỗi lại luôn dày vò cô.

Đã hơn một năm trôi qua, những kí ức xa xăm nào đó vẫn cứ lởn vởn trong tim, không thể xóa nhòa.