Chương 23

Chương 23

Cả hai chỉ đơn giản đi ăn trưa, và Tiền Trọng Nghiêu lái xe đưa cô đến Ares.

Nguyên Tố đứng ở cửa Ares và nhìn chiếc xe của anh càng lúc càng đi xa hơn, sau đó mới quay lại và đi vào cửa kính xoay.

“Tiểu Nguyên Tử, nhanh lên!” Nhan Sắc đã đợi ở đại sảnh, vừa nhìn thấy cô bước vào kéo cô về phía thang máy, vui mừng hét lên: “Cục cưng, tớ đã nói với giám đốc Trần về cậu, và họ lập tức đồng ý cho cậu đến thử kính, anh ta nói rằng đã nhìn thấy cậu, và anh ta nói rằng cậu đang ở thời hoàng kim, chắc chắn sẽ có cơ hội!”

“Không cần phải ‘báo đáp’ thứ gì đúng không?”

“Ngu ngốc, tớ có thể hại cậu?” Thấy cô cau mày, Nhan Sắc trừng mắt, “Cục cưng, cậu biết có bao nhiêu người đổ xô đi quay quảng cáo này không? Khi ‘Dream’ trở nên phổ biến trên thị trường, độ nổi tiếng của cậu vẫn không chỉ tăng lên thôi đâu, mà còn có thể nói là hồng phát tím.”

Nhìn chậu cây đầy sắc xanh bên cạnh thang máy, Nguyên Tố vô ngữ trước sự lạc quan mù quáng của Nhan Sắc.

“Tiểu Nguyên Tử, nhìn kia kìa, đàn chị đúng không? Minh tinh lớn? Cậu đừng vội vàng khóc mà đi thử vai đi. Nhưng tớ nghĩ cậu tự nhiên hơn! Cô ta không biết đã di chuyển bao nhiêu nhát dao khắp người. Hừ, đôi thỏ trắng đó, không biết đã được nhét vào bao nhiêu silicone, khi còn đi học, nó có lớn như vậy đâu?”

Ngoài Nguyên Tố, Nhan Sắc ghét bỏ tất cả phụ nữ có ngực to hơn cô. Nhìn thấy cử chỉ khoa trương của cô ấy, Nguyên Tố khóe miệng giật giật, biết Nhan Sắc độc miệng, cô không phản bác, nhưng đã tới gần thang máy rồi, cô vội vàng kéo tay áo cô ấy ngăn cản.

Người phụ nữ cao gầy, mặc chiếc đầm đen tu thân, thêm đủ loại trang sức phối hợp càng tôn lên khí chất thanh tao và quý phái của cô ấy. Đây là Triệu Ái Lệ - đàn chị năm nhất của cô, người nhanh chóng trở nên nổi tiếng chỉ với một bộ phim thần tượng dành cho giới trẻ, có thể được coi là một bông hoa tuyệt sắc của Học viện Hí kịch.

Xung quanh Triệu Ái Lệ đều là người nổi tiếng, chỉ có hai ba người mang khiêng theo hộp đựng đồ trang điểm.

Đã từng, vì Nguyên Tố vào học, nên đã cướp mất danh hiệu hoa khôi của cô ta. Đối với Triệu Ái Lệ , kẻ thù gặp nhau, đặc biệt đỏ mắt.

Bên ngoài thang máy, đã có rất nhiều minh tinh đến thử kính.

Vốn dĩ những người này cùng nhau tụ tập, ngoại trừ các loại so sánh, các loại ghen tị cùng chua xót ra, hôm nay họ đều phá lệ nói về cùng một chủ đề.

“Tôi nghe nói rằng chủ tịch mới của J.K quốc tế sẽ đến thăm Ares hôm nay, anh ta đến từ trụ sở Mỹ.”

“Hả! Một người giàu có, và đẹp trai như vậy, giá mà tôi có thể gả cho một người đàn ông như vậy!”

“Cắt, nằm mơ à? Tôi không đòi hỏi cao, có thể làʍ t̠ìиɦ nhân anh ấy trong vài ngày là tôi mãn nguyện rồi.”

“...”

Trong số các giọng nói, tiếng cười lạnh của Triệu Ái Lệ đặc biệt xông ra, nhưng cô ta không nói gì.

Nguyên Tố im lặng, tại thời điểm này, một tiếng hét lớn vang lên bên tai cô.

“Đến rồi! Đến rồi! Mau xem!”

---------------------Hãy đến xem -----------------

Ai đó nói, trên đời chỉ có hai loại tình yêu đẹp, một là không có được, hai là mất đi. Nhưng lại nghĩ còn có một loại vướng lòng khác, ha ha, càng vướng lại càng đau lòng, tác giả cảm thấy rất có lỗi với Trọng Nghiêu, nhưng Tiền Ngạo lại là tình yêu của đời ta ... Ha ha ha, Tiền Ngạo sẽ lên sân khấu. Hãy đón theo dõi nhé, cuối cùng, như thường lệ, cảm ơn vì đã đọc!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Các giám đốc điều hành của Ares trong trang phục vest và giày da bước ra từ phòng chờ và xếp hàng bên ngoài cửa xoay bằng kính, xếp thành hai hàng ngay ngắn trong tư thế chào đón.

Bảo vệ đi tới, ngăn cản các minh tinh xì xào bàn tán.

Xung quanh im lặng.

Bầu không khí quá kỳ lạ. Nó yên tĩnh đến mức bạn có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Qua cửa kính mờ và lộng lẫy của Ares, có thể thấy một chiếc Bugatti Veyron màu đen tuyền đang đi tới, theo sau là hai chiếc Bentley, dừng trên thảm đỏ lớn bên ngoài cửa công ty.

Mọi người hít ngược một hơi, Bugatti Veyron phiên bản giới hạn sản xuất thủ công, hàng xa xỉ có tiền không mua được.

Người tài xế mặc đồng phục đen xuống xe, đi tới ghế sau và mở cửa.

Mặt trời tháng sáu hơi chói, tia sáng phản chiếu qua kính không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, nhưng dáng người cao lớn đẹp trai như thần Apollo[1] với phong thái lãnh đạm, kiêu ngạo và độc đoán như một vị hoàng đế.

Thật giống!

Nhất thời, Nguyên Tố cho rằng mình bị quỷ ám, không cho cô cơ hội nhìn kỹ, những minh tinh chên lấn lên phía trước, đẩy lùi cô về phía sau.

“Đinh ...”

Phía sau, cửa thang máy đúng lúc mở ra, Nguyên Tố thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân tiến vào thang máy, những người khác vẫn đứng đó, không rời đi.

Nhan Sắc vẫn đang rầu rĩ, tuy không thể ăn đến, nhưng xem chút thì đã sao.

Cửa thang máy từ từ đóng lại.

Gần như cùng lúc, Tiền Ngạo bước vào cánh cửa được bao quanh bởi các minh tinh như những vì sao quay quanh mặt trăng. Tổng giám đốc Ares vội vàng ra tới chào hỏi, khuôn mặt già nua cười thành một đóa hoa.

Những người điều hành công ty cũng cúi đầu chào một cách chỉnh tề.

“Chủ tịch hảo!”

Tiền Ngạo lễ phép gật đầu chào hỏi, cũng không thèm quay đầu lại để ý tới đám mỹ nữ đông đảo quanh thang máy mà nhấc chân bước vào cửa thang máy được đặc biệt mạ vàng.

Lúc này, các mỹ nữ mới ồn ào lên.

“Trời ơi, đẹp trai quá!”

“Khí thế quá mạnh, tim tôi gần như ngừng đập.”

[1] Apollo: Là thần ánh sáng, chân lý và nghệ thuật trong thần thoại Hy Lạp, thường được thể hiện dưới hình dạng một chàng trai tóc vàng, đeo cung bạc và mang đàn lia. Thần là con ngoại hôn của thần Zeus và nữ thần Leto. Chị song sinh của Apollo là nữ thần săn bắn Artemis.