Chương 21

Chương 21

Không có lời nào cả.

Đã đến sân bay, Tiền Trọng Nghiêu đem theo Nguyên Tố đã đi đi lại lại mấy vòng cũng không thấy ai, bực bội nhấc điện thoại bấm gọi, vừa kết nối được thì giọng nói của Tiền Ngạo đầy oán hận vang lên: “Sao, gấp rồi à, thằng nhóc con, muốn ta đi sao? Còn không đợi một chút được sao?”

Kỳ thật anh ta nhỏ hơn Tiền Ngạo một tuổi, nhưng từ lúc nhỏ đã bị hắn gọi là nhóc con

Biết được tính khí nóng nảy của chú hai, anh ta giận dữ cúp máy, vẻ áy náy dẫn Nguyên Tố đến quán cà phê ở gần đây.

Trong quán cà phê, không có nhiều người.

“Tố Tố ...” Tiền Trọng Nghiêu nhìn thẳng cô, trong mắt mang theo ý cười, “Chờ chuyện của chú hai giải quyết xong, sau khi lão gia tử hết tức giận, anh muốn mang em ra mắt ba mẹ, được không?”

“Trọng Nghiêu, em ...” Tố Tố cắn môi, trong mắt hiện lên một tia sương mù.

“Làm sao vậy? Nói đi, ở trước mặt anh, em không cần phải sợ hãi hay che dấu, em muốn nói cái gì, anh đều thích nghe.”

Nguyên Tố đôi mắt tối sầm lại.

Trọng Nghiêu, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy? Em không xứng đáng được đối xử như vậy.

Quán cà phê rất yên tĩnh, dường như chỉ còn lại tiếng thở rõ ràng của họ.

Chắp hai tay lại và che mặt, đôi môi hơi cong của Nguyên Tố mím lại tạo thành một đường, “Trọng Nghiêu, em, em xin lỗi!”

Tiền Trọng Nghiêu sửng sốt, ánh mắt đầy thắc mắc.

Nhưng lúc này chuông điện thoại vang lên, anh ta bắt máy nhưng ánh mắt lại rơi vào người phụ nữ nhỏ bé đối diện, trên mặt nở nụ cười nhẹ, “Này, con và cháu dâu đang ở quán cà phê, chú có muốn gặp không? Con sẽ giới thiệu cho chú quen biết? “

Anh ta cố ý tăng thêm chữ “Cháu dâu”.

Anh ta muốn nói với cô rằng, anh ta đã nhận định cô, trong suốt cuộc đời mình, và cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì điều đó cũng sẽ không thay đổi.

Tiền Ngạo ở đầu bên kia điện thoại vẫn luôn lầm lì, “Không cần, lão tử một thân một mình cô đơn, không nhìn được người khác ngọt ngào, ra ngoài gặp chú hai của con lần cuối đi, sau nhiều năm, mới có hôm nay cảnh sắc đẹp thế này, đáng thương ba nghìn hậu cung giờ lại phải độc thủ không khuê.”

Điện thoại cúp máy.

Tiền Trọng Nghiêu mỉm cười với Nguyên Tố, “Em có muốn gặp chú hai của anh không?”

Nguyên Tố rũ mắt xuống, “Không cần đâu, anh đi đi, em đợi anh ở đây, trở lại hẵng nói.”

Không miễn cưỡng cô, Tiền Trọng Nghiêu bước ra khỏi quán cà phê, qua lớp kính sáng suốt từ trần đến sàn, Nguyên Tố có thể nhìn thấy tấm lưng cao và rắn chắc của anh ta.

Một lúc sau, cô mơ hồ nghe thấy tiếng máy bay gầm rú trên bầu trời.

Nép mình trên ghế sô pha ngẩn người, không biết khi nào thì Tiền Trọng Nghiêu đã trở lại. Anh ta ngồi xổm trên tay ghế của cô, thấp giọng nói: “Đồ ngốc, tại sao em lại làm khó bản thân như vậy? Đừng bao giờ nói điều gì nếu em không muốn nói, em không cần cảm thấy có lỗi với anh, nếu có, là do anh làm chưa đủ tốt.”

Mũi của Nguyên Tố chua xót, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Đối mặt với một Trọng Nghiêu như vậy, khiến cô không nói lên lời.

Hóa ra, sở dĩ không có dũng khí, chỉ vì sợ mất đi.

“Ngốc.” Anh ta duỗi ngón tay ra lau nước mắt cho cô, sau đó ấn nhẹ một nụ hôn, “Thật là ngốc.”

Cảm giác được chăm sóc này gợn lên trong lòng cô, khiến cô không muốn phá vỡ sự ấm áp hiếm có này.

Tuy nhiên, cảm giác tội lỗi còn nặng nề hơn, cô có thực sự xứng đáng, với một người đàn ông ấm áp như vậy?

“Tố Tố, thật ra… Anh cũng có chuyện giấu em!”

Trọng Nghiêu đã giấu cô điều gì? Anh ta không nhắc lại nữa, và cô cũng không hỏi.

Thực ra, ai cũng có bí mật, mỗi lần cô muốn nói ra, thì anh ta lại đổi chủ đề.

Và sự éo le này, đã kéo dài hơn một năm

————————————————

Tiếp theo, câu chuyện sẽ chuyển sang một năm sau, nam nữ chính của chúng ta sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh nào? Truyện nào sẽ xảy ra? Hãy chờ xem. Cảm ơn vì đã đọc, xin chân thành cảm ơn.