Chương 20

Chương 20

“Tiền phẫu thuật cho chú Lạc, là cậu ta cho?”

Lời nói của Đào Tử Quân khiến mặt Nguyên Tố tái đi.

“Mẹ!” Cô nắm lấy cổ tay Đào Tử Quân gần như ngay lập tức, duy trì nét bình tĩnh cuối cùng, “Có chuyện gì về nhà hẵn nói.”

Cô không muốn thú nhận mọi chuyện trong tình huống này, nó sẽ khiến cô xấu hổ không còn chỗ nào để trốn.

Sự kỳ lạ của Nguyên Tố, đã thu vào mắt của Tiền Trọng Nghiêu.

“Tố Tố, có chuyện gì vậy?”

Cô gần như muốn nói ra tất cả mà không nghĩ đến hậu quả, nhưng khi lời nói đến bên môi cô đột ngột nuốt xuống.

Không, cô không thể cho mẹ biết được, nhưng lừa dối Trọng Nghiêu…

Đối mặt với ánh mắt thấu triệt của Trọng Nghiêu, giống như tất cả những bí mật không thể ẩn giấu, cô có cảm giác trầm trọng mạnh mẽ như muốn nuốt chửng linh hồn cô, không có nơi nào để trốn thoát.

Tiền Trọng Nghiêu lặng lẽ nhìn cô từ đầu đến cuối, nghi hoặc nhìn họ, con ngươi càng ngày càng u ám.

“Trọng Nghiêu, ngày mai anh đến đón em, chúng ta trò chuyện được không? Em sẽ nói hết, những điều anh muốn biết.”

Sau một hồi im lặng, cuối cùng cô cũng quyết tâm, kéo Đào Tử Quân xoay người bước vào sân.

Đây là một khu dân cư cũ, tối và ẩm thấp.

“Meo meo…”

Một con mèo nhanh chóng chạy ngang qua hành lang hẹp, lật tung một mảnh rác chất đống ở góc cầu thang, khiến Nguyên Tố sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Một nụ cười khổ, có phải vì cô đã làm sai điều gì đó, nên dũng khí của cô đã nhỏ đi.

Qua cửa sổ thông gió và đổ nát ở cầu thang, cô nhìn thấy chiếc Hummer đã bật đèn trước, nó vẫn ở nguyên vị trí.

Vừa bước vào phòng, chưa kịp bật đèn, Đào Tử Quân đã hỏi: “Tiền ở đâu ra?”

Ngoại trừ sau khi uống rượu, ngày thường mẹ rất tốt với cô, nhưng điều duy nhất Tố Tố không hiểu là, tại sao bà ấy lại là một người lao động bình thường lại cực kỳ ghét người giàu, mỗi khi cô hỏi về vấn đề này, Đào Tử Quân đều tức điên lên, vì vậy cô không bao giờ nhắc đến nó nữa.

“Tiền là con vay của Nhan Sắc, gần đây cô ấy đóng nhiều quảng cáo, kiếm được nhiều tiền, con sẽ trả lại cho cô ấy, mẹ, mẹ đừng lo.”

Nếu ý định lừa dối ban đầu là thiện chí, thì Nguyên Tố không ngại nói dối, nếu mẹ biết tiền đến từ đâu, bà ấy sẽ không thể chịu đựng được khi nghĩ đến việc bám vào kẻ quyền thế.

Ánh sáng trong phòng rất mờ, Đào Tử Quân đã lâu không nói tiếng nào, mãi đến khi một tiếng thút thít vang lên, Nguyên Tố mới phát hiện ra rằng bà ấy đang khóc.

“Tố a, là mẹ không có khả năng, còn luôn đánh đập con, đời này mẹ... Chỉ mong con và Linh Nhi hai chị em thanh thanh bạch bạch mà làm người, giữ bổn phận độ nhật. Người giàu không có kẻ nào là tốt, kẻ nào không trái ôm phải ấp đâu? Ngoài tiền ra, họ không để ý đến việc gì, yêu thật lòng, đừng có mơ!”

Một lời, bà ấy nói rất nghiêm túc, sau khi than thở một lúc lâu bà ấy cũng dừng lại, nhưng bà ấy không hỏi thêm câu nào nữa về nguồn gốc số tiền, dường như bà ấy đã tin.

Đêm nay, Nguyên Tố phát hiện, đèn trong phòng của mẹ vẫn sáng cho đến rạng sáng.

Ngày hôm sau.

Tiền Trọng Nghiêu đã đợi ở lối vào sân nhà của Nguyên Tố từ sáng sớm, dựa vào thân xe Hummer H2 màu xanh lá cây ngụy trang, khi không mặc quân phục thân hình anh ta vẫn đĩnh bạt, và bộ quần áo bình thường của anh ta vẫn khiến Nguyên Tố lóa mắt.

“Đi thôi!”

Một nụ cười yếu ớt, đây là nụ cười đặc trưng của Tiền Trọng Nghiêu, nó khiến cơ thể đang bó chặt của Nguyên Tố thả lỏng lại.

Nếu không có chuyện đó xảy ra, thì nó sẽ thật tuyệt vời.

Thế giới này thật rộng lớn, thật khó để tìm được đường về.

“Trọng Nghiêu, chúng ta đi đâu?”

Tiền Trọng Nghiêu mỉm cười, “Vốn dĩ anh muốn đưa em đến nơi chỉ có hai người, nhưng thật không may, sáng nay anh nhận được lệnh của cha, bảo anh đưa chú hai đến sân bay, chú ấy, bị lão già đưa sang Mỹ.”

Ồ nhẹ một tiếng , cô cũng không hỏi nữa, nhưng Tiền Trọng Nghiêu có vẻ rất hứng thú với chủ đề này, “Theo lời cha, chú hai học ‘trùng quan nhất lộ vì hồng nhan, nhưng lại xuất sư chưa tiệp’, đá đến ván sắt của lão già!”

Vốn dĩ muốn điều chỉnh bầu không khí, nhưng người phụ nữ bên cạnh anh ta có vẻ không có hứng thú, Tiền Trọng Nghiêu nhíu mày nắm chặt tay cô, mềm mại nói.

“Tố Tố, đang suy nghĩ gì vậy?”

Nguyên Tố lắc đầu, nhắm mắt dựa vào lưng ghế giả vờ ngủ.

[1] Hồ bằng cẩu hữu (狐朋狗友): Bạn xấu; bạn bè không tốt

[2] Nhị thế tổ (二世祖): Là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

[3] Liễu Hạ Huệ (柳下惠): Là một người sống ở nước Lỗ vào thời Xuân Thu. Một hôm vào đêm đông giá rét, có một người phụ nữ vô gia cư đến nhà ông tìm nơi trú ẩn nhờ. Liễu Hạ Huệ lo ngại rằng cô gái này có thể sẽ chết vì lạnh, nên ông đã để cô vào trong nhà mình.

Hơn nữa, do tình trạng sức khỏe của cô gái ấy, ông đã để cô ngồi trên đùi, quấn áo mình quanh người của cô và áp cơ thể của cô vào mình để cô gái đỡ lạnh. Họ đã ngồi như vậy suốt đêm và ông đã không làm bất kỳ điều gì không đứng đắn.