Chương 19

Ra khỏi bệnh viện, trời đã bắt đầu tối.

Từ những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn neon, đến những ngôi nhà ngang thấp tối tăm và sơ sài, thật khó có thể tưởng tượng được ai có thể nghĩ rằng chúng ta đang ở cùng một thành phố cơ chứ.

Dâng trào cảm xúc…

Cô cúi đầu bước đi, nhưng cô không hề phát hiện ra bên dưới cột đèn đường trước cổng vào nhà cô đang đậu một chiếc Humer H2, Biển sô xe có chữ A đứng tiên vô cùng nổi bật.

“A…”

Đột nhiên cánh tay của cô bị giữ chặt từ phía sau, cô bị dọa cho đến mức kêu thất thanh.

Trong giây tiếp theo cô lập tức rơi vào một vòng ôm quen thuộc, người đàn ông không tốn một chút sức lực đã có thể kéo cô lại và giữ chặt trong lòng mình.

Khoang mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc, là hơi thở quen thuộc của người đàn ông, hơi thở nam tính mạnh mẽ làm trái tim cô xao xuyến đập loạn nhịp, còn chưa có kịp nhìn rõ anh ra sao, đôi môi đã bị anh phong kín.

Một nụ hôn khẩn thiết, chứa đầy sự khẩn trương và lo lắng, tiếp tục hôn sâu gần như điên cuồng.

Cô cảm thấy không khí trong miệng mình đã bị anh hấp thu hết sạch rồi, nặng nề đấm ngực anh ý đồ muốn đẩy anh ra, anh buông cô ra cả người cô như lập tức sống lại thở hổn hển không ngừng thu nạp dưỡng khí. Người đàn ông trước mặt nở nụ cười thật tươi, trên người mặc lên bộ quân phục thẳng thớm khiến anh càng trở lên đẹp trai.

Cô cười khổ!

Đây là lần đầu tiên Trọng Nghiêu hôn cô, nó đến rất nhanh và đột ngột, nhưng lại bỏ lỡ quá nhiều lần rồi.

“Tố tố.”

Tiếng gọi quen thuộc như xuyên thấu tim cô, nước mắt như không kìm được trực trào ra, ngàn vạn lời muốn nói nhưng miệng lại không thể phát ra được một chữ.

Tiền Trọng Nghiêu thở dài một tiếng, đem cô ôm vào lòng tay vươn nhẹ sau lưng an ủi, “Đừng khóc, đồ ngốc này, hai ngày hôm nay em đi đâu? Điện thoại không liên lạc được, đến trường học cũng không tìm thấy em, anh đều lo lắng sắp điên rồi, chỉ đành ở đây ôm cây đợi thỏ.”

“Trọng Nghiêu, thật xin lỗi!”

Ngoại trừ nói nói xin lỗi ra, cô cũng không biết nên nói cái gì nữa, nước mắt không kìm được lại rơi xuống, vùi mặt vào trong vòng tay của Trọng Nghiêu không dám nhìn vào đôi mắt trong sạch của anh thêm lần nữa.

Kéo người con gái đã khóc thành con mèo hoa trước mặt này ra khỏi vòng tay anh, Tiền Trọng Nghiêu ôm mặt cô, âu yếm hôn lên những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, bên trong tìm tràn đầy ngọt ngào, nhưng mắt cô vẫn nhắm thật chặt.

Anh nhíu chặt mày, bàn tay dịu dàng vuốt tóc cô, “Tố Tố, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?”

Trái tim cô như bị bóp nghẹt, đau khổ gần như không thể hít thở.

Trọng Nghiêu, em làm sao có thể kể cho anh nghe về những chuyện nhơ nhớp bẩn thỉu của em được, Nguyên Tố trước mặt anh, đã không còn là Nguyên Tố trước kia nữa rồi.

Thu hết dũng khí còn sót lại, lại như có cái gì mắc trong cổ họng, “Trọng Nghiêu, em…”

“Tố à, là con sao?” Một tiếng cắt ngang lời cô nói, hai người nhanh chóng tách ra.

“Mẹ!”

“Cậu ta là ai?” Giọng điệu của Đào Tử Quân có chút kích động, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tiền Trọng Nghiêu, sau đó lại chuyển tầm nhìn sang chiếc Humer phía sau một lúc lâu, “Con cái đồ không nghe lời này, cùng ta về nhà!”

“Con chào dì!”

Tiền Trọng Nghiêu nhanh chóng chào hỏi một cách lịch sự, nhưng Đào Tử Quân chỉ nhìn anh một cách lạnh lùng, trong mắt còn chứa chút căm hận làm anh không thể nào hiểu nổi.

“Mẹ Trọng Nghiêu không phải…chiếc xe này của quân đội anh ấy!”

Nguyên Tố biết mẹ mình ghét những đứa con nhà quyền thế, bước đến cầm tay bà cô gắng giải thích, bàn tay lạnh ngắt, thậm chí cô còn cảm nhận thân thể đang khẽ run rẩy.

“Nói vớ vẩn, con thật sự cho rằng ta già rồi sao? Là đồ ngu sao?” Đào Tử Quân mạnh mẽ hất tay cô, ánh mắt buồn bã nhìn cô.

“Tiền phẫu thuật cho chú Lạc, là cậu ta cho?”