Chương 4: Lật tung lên mới để yên!

Giờ khắc này toàn bộ thế giới này dường như đều im lặng như tờ.

Tất cả mọi người đều không ngờ được vào thời điểm này rồi mà còn có người đứng ra giúp đỡ cho Tôn Di, đây là muốn tìm chết hay gì!

Trần Phong là cái thá gì á?

Trần Phong hắn ta chính là cậu ấm của Trần Gia, là mặt trời chói lóa giữa trời!

Tuy sức mạnh của Trần Gia trong giới kinh doanh không lớn nhưng là trong giới chính trị thì Trần Gia lại có hai chức quan lớn đảm nhiệm của Giang Thành!

Cái then chốt hơn là, sau lưng Trần Gia còn có một nhân vật lớn chống lưng!

Đây cũng là nguyên nhân mà Trần Phong tung hoành phách lối!

Tất cả mọi người ở đây đều trợn to hai mắt nhìn Diệp Thần, có vài người thậm chí đã nghỉ tới hình ảnh người thanh niên này chết thảm đầu rơi máu chảy rồi.

Tiền Dũng trước đó luôn nịnh bợ Trần Phong bắt đầu tức giận đứng lên chỉ vào Diệp Thần mà mắng: “Cái tên không biết sống chết kia, mày có biết là đang nói chuyện với ai không vậy? Tao thấy đống giẻ rách trên người mày cộng vào cũng chưa tới một trăm đồng ấy nhỉ! Đúng là chỉ có loại quê cụt như là mày mới dám đắc tội Trần thiếu, mày có tin tao đặc biệt gọi một cú điện thoại là khiến mày không ngóc đầu nổi ở cái Giang Thành này không?”

Lúc này lại có thêm một người khác phụ họa nói: “Loại rác rưởi này thì nói nhiều với hắn làm gì, cứ trực tiếp lôi ra ngoài là xong!”

Ngay lúc bên này đang loạn cào cào thì Trần Phong lại cười, cười cứ như là một thằng điên.

“Ha ha, tên này khá lắm! Mày là người đầu tiên trong bao nhiêu năm nay dám nói chuyện với tao như vậy, muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân à, mày nghĩ mày đủ tư cách không?”

Trần Phong bước từng bước tới gần Diệp Thần, ánh mắt lộ ra một tia sát ý.

Tuy rằng đây là một xã hội có pháp luật không thể gϊếŧ người, nhưng ở Giang Thành này Trần gia của hắn ta chính là luật!

Sắc mặt Tôn Di trắng bệch, cô thật không ngờ chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng như thế này! Thậm chí còn kéo theo Diệp Thành mới quen xuống hố!

Nếu như sớm biết được Trần Phong ở đây thì dù có đánh chết cô cũng không tới!

Lúc này cô bắt đầu lo lắng cho tình cảnh hiện giờ của Diệp Thần, dù sao những người này cũng chả phải là hiền lành gì, nói không chừng sẽ tạo thành án mạng chết người.

Lúc này cô không nghĩ được nhiều nữa, trực tiếp đoạt lấy cốc rượu trong tay Trần Phong, rồi xin lỗi nói: “Trần thiếu, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi ngài, bạn của tôi ít chứng kiến sự đời nên không biết gì đυ.ng nhầm vào ngài, rượu này tôi sẽ uống, uống xong thì ngài muốn làm gì tôi thì cứ làm, nhưng có thể mong ngài tha thứ cho bạn của tôi được không?”

Giọng nói của cô hơi run, thậm chí còn mang theo một tia cầu xin.

Trần Phong chú ý tới toàn bộ khách khứa ở đây đều đang nhìn về phía này, ánh mắt đột nhiên trở nên hung tàn: “Con điếm thối, mày có tư cách gì mà nói điều kiện với tao, thân mày còn chưa lo được mà còn muốn cứu người khác à, tối nay ông mà không cưỡi bẹp người con đĩ ……”

“Bộp bộp-------------!”

Lời còn chưa nói hết thì tiếng một cái bạt tai thanh thúy vang lên khắp toàn bộ căn phòng!

Trần Phong trực tiếp ngã trên mặt đất, khóe miệng rỉ ra một ti máu!

Hắn ra lại bị sán một bạt tai sao!?

Giờ khắc này tất cả mọi người đều bối rối!

Ai Ai xung cũng nhìn về phía Diệp Thần kinh sợ như trông thấy quỷ,

Thằng nhãi này lại dám mắng cậu ấm Trần gia, không những thế còn tát một cái ngay tại chỗ! Thật không muốn sống nữa sao?

“Cách mở mồm, ngậm mồm như nào lẽ nào mày không biết sao? Mẹ mày không dạy mày cách tôn trọng phụ nữ à?”

Diệp Thần cuối cùng cũng lên tiếng, nhân tiện lấy luôn cốc rượu trên tay Tôn Di trực tiếp hất lên trên người Trần Phong!

“Nếu như mày thích uống rượu như vậy thì chén rượu này mày cứ uống thoải mái!”

Trần Đông vốn đang có chút quay cuồng đột nhiên tỉnh táo hoàn toàn, hán ra chỉ vào Diệp Thần tức giận nói: “Cái đồ rách nát nhà mày, mà rốt cuộc có biết tao là ai không! Sao mày dám tát tao hả? Còn cố tình hất rượu lên tao nữa, hôm nay tao phải gϊếŧ mày! Hôm nay không ai giúp được mày đâu!”

Nói xong hắn ta liếc nhìn hai người vệ sĩ bên ngoài kia, hét lớn: “Hai tên phế vật các người còn đứng đấy làm gì, mau lại đây gϊếŧ chết hắn cho tôi! Có chuyện gì có ông đây gánh tất!”

Hai người vệ sĩ lúc này mới phản ứng lại, rút ra một côn nhị khúc, trực tiếp đi về phía Diệp Thần!

Hai người rất nhanh sau đó đã bao vây Diệp Thần, không chút chậm trễ mà dùng côn nện xuống! Tốc độ nhanh đến tột cùng.

Nếu như bị ăn phải một côn này lên người thì tuyệt đối sẽ không nhấc nổi tay chân!

Hai người vệ sĩ này hiểu rõ việc Trần Phong bị thương là do hai bọn họ thất trách, nếu như đến việc bắt tên nhóc này cũng không được thì bọn họ sẽ bị phiền toái lớn.

Ngay giây phút côn đang định nên lên người Diệp Thần thì Diệp Thần bắt đầu di chuyển!

Hắn dơ tay lên, trực tiếp dùng một chưởng vỗ lên người một tên vệ sĩ kia, đồng thời cơ thể của hắn cũng chuyển động nhanh chóng lại vỗ một cái vào người của tên vệ sĩ còn lại.

“Uỵch!” Hai người hầu như cùng đồng thời bay ra ngoài, ngã xuống chiếc bàn tròn.

“Choang”

Bàn tròn thủy tinh trong nháy mắt bị vỡ vụn, vang lên một tiếng vang long trời.

Gϊếŧ trong một giây.

Đây triệt để là đang gϊếŧ người trong một giây.

Trong lúc ánh mắt mọi người kinh hãi vô cùng, Diệp Thần tiến lên một bước, đi tới trước mặt Trần Phong, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Nhìn gương mặt của Diệp Thần đang không ngừng phóng to trước mặt, cả người Trần Phong như bị rơi vào hầm băng, hắn phát hiện tên trước mặt này căn bản không phải là người mà là ma quỷ!”

Là ma quỷ dám chọc vào Trần gia của Giang Thành!

Hắn ta thậm chí còn cảm nhận được sát ý trong con ngươi của đối phương! Nó như thể chỉ cần đối phương muốn thì thực sự có thể gϊếŧ được hắn! hơn nữa còn có thể gϊếŧ hắn ngay trước mặt mọi người ở đây!

“Tao hất rượu vào mày, mày không phục à?” Diệp Thần nói.

“Phục phục phục, tôi phục!” Giọng nói Trần Phong run rẩy.

Diệp Thần dễ dàng vùng tay hất sang một bên rồi lại nói:

“Tao tát mày một tát mày không phục?”

“Tôi phục! Ta thực sự biết sai rồi, đại ca à, anh rốt cuộc làm như nào mới chịu tha cho tôi…”

Trần Phong thực sự muốn khóc lắm rồi! Tên này rốt cuộc là quái vật gì đây!

Diệp Thần có chút hài lòng gật đầu trực tiếp nhặt chiếc điện thoại di động lên sau đó ném điện thoại di động lên người Trần Phong.

“Gọi điện thoại cho Trần Chính Quốc bảo ông ta quỳ gối trước mặt tao thì tao tha cho mày.”

Nói xong Diệp Thần xoay người lại, hai tay chắp sau lưng!

Nhưng tất cả mọi người không ai chú ý tới giây phút hắn xoay người lại thì đôi mắt mang theo sát ý đáng sợ như nào.

Bởi vì buổi tiệc ở Vân Hồ sơn trang năm đó, gia chủ Trần Gia Trần Chính Quốc cũng ở đó!

Hắn thậm chí còn nhớ rằng sau khi cha chết, ông ta đã nhục mạ cha mình như thế nào!

Cái gì?

Tất cả mọi người ở đây đều nghi ngờ có phải mình đang nghe nhầm hay không!

Người này dám bảo Trần Phong gọi điện cho Trần Chính Quốc!

Trần Chính Quốc là ai cơ chứ, Ông là gia chủ của Trần Gia Giang Thành đó!

Toàn bộ Giang Thành còn chẳng có ai dám gọi thẳng tên Trần Chính Quốc.

Cứ đừng nói bắt Trần Chính Quốc quỳ xuống van xin!

Ngay từ đầu mọi người chỉ nghĩ người thanh niên này cũng chỉ là bị điên thôi! Nhưng thật không ngờ người thanh niên này đã điên tới mức không có giới hạn rồi!

Trần Phong lúc này cũng sợ tới ngây người, hắn muốn xong chuyện sẽ tìm cơ hội gọi cha mình giúp đỡ, nhưng không thể tưởng tượng nổi cái tên này lại có dám trực tiếp bảo hắn đi gọi cha mình!

Cái này khác nào tìm đường chết đâu?

Điên rồ?

“Điều đó….Anh….anh chắc chứ?” Trần Phong thử dò xét hỏi.

Diệp Thần không trả lời mà thản nhiên ngồi về vị trí của mình, bắt đầu cầm đũa gắp đồ ăn.

Cuối cùng Trần Phong cũng bò dậy đi vào góc gọi điện thoại.

Không ai biết Trần Phong ở góc đó nói chuyện gì, chỉ biết là sau khi nói chuyện xong cả người Trần Phong cũng thay đổi, ánh mắt trở nên độc ác dữ tợn.

Tôn Di đương nhiên chú ý tới điều đó, cô nhìn về hướng Diệp Thần vẫn đang thản nhiên ăn uống, trong lòng có bao nhiêu hối hận có bấy nhiêu hối hận.

Cô đáng ra không nên mang cái tên này đến đây.

Người này quả là bị thần kinh! Muốn lật tung Giang Thành lên mới chịu để yên hay gì!